Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 159 :
Ngày đăng: 15:22 19/04/20
Xung quanh toàn mùi thuốc chua nồng, tiếng nước chảy rào rào
vang vọng ở khắp nơi, đứng trong bóng tối chỉ có thể cảm thấy dòng nước
lạnh lẽo và tro bụi cát đá lơ lửng bên người. Huyền Sinh ôm eo Song Tịnh thật chặt, một bàn tay đặt trên lưng nàng từ từ truyền chân khí duy trì độ ấm bên trong cơ thể, một tay cẩn thận nâng nàng lên khỏi mặt nước để nàng có thể thở. Bởi vì bên trong phòng không khí loãng, hắn bắt đầu
nín thở vận khí, như vậy hai người mới có thể sống lâu hơn.
“Huyền Sinh, huynh buông muội ra đi”. Bỗng nhiên Song Tịnh lên tiếng, trong
giọng nói điềm tĩnh kiên định không hề có nét kinh hoảng. Nàng tỉnh táo
nắm ngược tay của Huyền Sinh, vỗ vỗ trấn an: “Nếu cứ tiếp tục như vậy,
chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ chết đuối. Huynh đẩy muội đến gần vách
tường, muội vịn vào đó là được. Dù sao cũng là người từng tập võ, không
có yếu đuối như thế, huynh mau đi tìm lối ra”.
Huyền Sinh biết nàng nói có lý, huống hồ tiếp tục thế này cũng không phải là cách.
Dựa theo dòng khí và tiếng động xung quanh thì có thể thấy không gian tầng
thứ nhất nơi bọn họ ở cũng không cao, bọn họ đã sắp gần kề với trần nhà
rồi, cứ chờ tiếp, nước sẽ ngập đến chót. Vì vậy, hắn đành gật đầu với
Song Tịnh một cái, nhanh chóng cởi bỏ đai lưng, buộc cổ tay nàng và mình vào với nhau, vừa buộc vừa nói: “Ta sẽ tìm kiếm dọc theo vách tường,
muội từ từ theo sau, không nên cách ta quá xa, hiểu chưa?”. Không biết
vì sao hắn chợt có cảm giác hoang mang kinh hoảng, dường như chỉ cần
buông lỏng tay, cô gái trước mắt sẽ dần dần biến mất trong tăm tối. Hắn
ôm chặt lấy nàng, hôn lên trán Song Tịnh thật sâu, kiên định nói: “Chúng ra sẽ ra ngoài!”.
“Muội biết mà…”. Song Tịnh cười
cười nhìn hắn, vỗ vỗ tay hắn: “Mau đi đi, tận dụng thời gian!”. Nàng sẽ
may mắn đi qua gian phòng nước không ngừng tuôn vào này, có thể che giấu thành công thân thể và nhiệt độ đang dần lạnh giá của nàng. Cảm giác
Huyền Sinh nắm tay nàng xoay người tìm kiếm khe hở hoặc lối ra, nàng
không chịu được, tựa vào tường mà thở dốc. Cũng may nước đã rất sâu,
nàng bồng bềnh ở trên được Huyền Sinh buộc tay kéo đi, cũng không mất
nhiều sức.
Ngực đau nhức khó chịu khiến nàng càng
ngày càng khó thở, dù cho bốn phía đều là bóng tối, nhưng vẫn cố gắng mở mắt nhìn, bởi vì nhắm mắt một cái sẽ ngất đi.
Vốn dĩ thân thể đã suy nhược, sau khi Huyền Sinh rời đi thì lại càng mau chóng yếu ớt, bởi vì bi thương tuyệt vọng mà nên thói thích ngủ, thường
thường ngủ một lần là mấy ngày, dẫn đến bây giờ đi vài bước đã cảm thấy
mệt mỏi. Mấy ngày nay bị người của Phi Ưng bảo bắt, tuy nói là không
ngược đãi, nhưng cũng đủ khiến nàng sức cùng lực kiệt, nếu không phải
bởi vì muốn biết chân tướng mà gắng gượng chống đỡ, nàng đã gục xuống từ lâu.
Hiện giờ, Huyền Sinh đến khiến nàng yên tâm nhiều, lòng thoải mái, những mệt mỏi yếu mềm lại ùn ùn kéo đến, sắp không chịu nổi.
“Song Tịnh…”.
Giọng Huyền Sinh từ bờ biển xa tràn ngập sương mù truyền đến, nàng miễn cưỡng mở mắt: “Ừm?”.
“Còn chống đỡ nổi không? Chúng ta…”.
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy một trận nổ lớn, có người đấm mạnh trên vách tường, tiếng gọi nôn nóng của Triệt Thủy vọng đến: “Huyền Sinh! Tiểu
Tịnh! Hai người có trong đó không?”.
“Là Lâu chủ!”.
Huyền Sinh vừa sợ vừa mừng, bất giác kêu lên: “Lâu chủ, chúng ta đây!”.
Nói chưa dứt lời, phát hiện nước đã đến vành tai, hắn giật mình, giơ tay lên, lập tức chạm vào trần nhà. Cảm giác lạnh lẽo của đá ngấm tới, hắn
chết lặng, lập tức bơi ra chỗ Song Tịnh.
“Song
Tịnh!”. Ôm lấy nàng ngoi lên mặt nước, Huyền Sinh gắng sức đánh một
chưởng vào vách tường. Lúc đầu hắn thử đập nát bức tường, nhưng dùng
toàn lực chẳng thấy chút chuyển biến. Đá Lục Ngọc không hổ là loài đá
kiên cố nhất đáy biển, hai tay hắn thiếu chút nữa bị phế mà không khiến
nó rạn ra dù chỉ là một đường nứt. Nhưng bây giờ Triệt Thủy ở ngoài, hắn dùng nắm đấm ra hiệu chỗ bọn họ đang ở, nếu hai người đồng thời dùng
lực đánh, có lẽ có khả năng đánh vỡ bức tường này.
“Bọn họ ở trong này!”. Mai Hoa đứng ở bên ngoài nghe tiếng vang, hô to:
“Huyền Sinh! Huyền Sinh! Ngươi đánh lại một lần nữa xem!”.
Một tiếng động vang lên, hai người cùng liếc mắt nhìn nhau, lần theo hướng tiếng động mà đi…
“Sao tiếng càng lúc càng nhỏ vậy?”. Mai Hoa bất giác chau mày, lỗ tai dán
trên vách tường lắng nghe chốc lát, sợ hãi nói: “Bên trong có nước!
Triệt Thủy, bọn họ bị nhốt ở bên trong rồi! Phải nhanh…”.
“Ngươi tránh ra!”. Lâu chủ Trọng Trọng lâu đột nhiên quát, giọng phẫn nộ lạnh giá: “Ta đập nát nó!”.
“Không thể nào”. Lũng Dã đứng ở sau bọn họ bình thản nói, đôi mắt không gợn
sóng: “Tầng dưới cùng của tòa lầu này được chế tạo chuyên dùng để đóng
‘mọt’, mềm mại như tảo, hình dáng tròn dẹt, ưa thích sống trên đá Lục
Ngọc, dán ở ngoài cho đến chết, do đó nó sẽ có màu giống như phỉ thúy,
cái tên Lục Ngọc cũng từ đó mà có. Mà nơi mọt bao phủ, là nơi đá mềm
nhất. Từ xưa đến nay có rất nhiều thợ thủ công nổi tiếng điêu khắc ra
tượng Phật tinh mỹ không gì sánh được, nhưng lại không phân biệt được
nơi giòn nhất trên đá này, một búa hạ xuống liền hủy toàn bộ tác phẩm,
khiến họ tiếc đứt ruột.
*Y cụ: là công cụ dùng trong ngành y.
Làm sao phân biệt được chỗ mềm nhất của đá Lục Ngọc, nàng thân là Môn chủ
Thất Thạch môn chế tạo vũ khí thiên hạ vô song, nhất định biết.
Huyền Sinh chỉ thấy Song Tịnh bỗng nhiên ngừng lại, sau đó nhanh chóng đánh
vào bức tường. Vội vàng quay đầu nhìn hắn, kéo tay hắn chạm vào nơi đó,
bản thân cũng không ngừng dùng chân dùng tay nện đấm đá đánh. Hắn đưa
tay sờ đến, không biết vì sao trên mảng tường kia có hơi hơi ấm, lập tức hiểu ra, dùng lực xuất kích, đánh một quyền vào tường.
Nhưng nước thuốc kia khiến cho hắn tứ chi tê liệt, dù cho sử dụng sức lực toàn thân, cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Lúc này bọn họ đã hoàn toàn chìm trong nước, chẳng có một chút không khí nào xung quanh.
“…”. Huyền Sinh ra sức đánh vào nơi đó, cảm thấy không thay đổi được chút gì.
Không được! Hắn nhất định phải đem Song Tịnh ra ngoài!
Hắn cắn chặt răng, buộc mình quên đi cảm giác bỏng rát đau đớn ở hai cánh tay, liều lĩnh đánh vào tường.
Đột nhiên, dòng nước bên cạnh cuộn về phía trước.
Trên tường xuất hiện một đường nứt cực nhỏ!
Hắn ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu, chợt cảm thấy tay không còn bất kì trọng
lượng nào, toàn thân chấn động, cứng đờ trong nước, vươn tay sờ thử, chỉ cầm được một cái vạt áo bị tháo ra!
Song Tịnh! Hắn phát cuồng tìm kiếm xung quanh, nhưng chỉ có một màu tối đen vô tận!
Song Tịnh! Muội ở đâu? Song Tịnh!
Hắn hoảng loạn đập nước, duỗi hai tay tìm kiếm nàng.
Rốt cuộc, hắn nắm được một bàn tay lạnh như băng.
Chưa kịp sợ hãi hoảng hốt hoặc nghĩ bất cứ điều gì, một trận chấn động long trời lở đất vang lên!
Bàn tay trong tay hắn trượt xuống, sau đó biến mất.
Song Tịnh!
Hắn thiếu chút nữa gào lớn, nhưng lúc này, bức tường phía sau nổ vỡ vụn,
nước thuốc như một dòng nước lũ cuồn cuộn đập vào, xung quanh đều là âm
thanh vỡ nát, dòng nước trào ra khỏi bức tường đổ. Hắn muốn ra sức bơi
lên, lại không có lực, nhờ ánh trăng yếu ớt từ bên ngoài chiếu vào, thấy Song Tịnh đang bập bềnh ở nơi không xa!
Không biết lấy sức từ đâu, hắn lập tức nhảy lên, vươn tay muốn tới gần hình dáng kia.
Đột nhiên, ầm một tiếng, một khối đá lớn rơi xuống giữa bọn họ, thành ra
chặt đứt đường đi của hắn. Huyền Sinh bị dòng lũ xoay tròn cuốn ra ngoài gian phòng! Trong lúc sáng tối chập chùng, hắn dùng toàn bộ khả năng,
toàn bộ hối tiếc, lo lắng, tuyệt vọng, hy vọng kêu lên tên của nàng, cái tên mà mấy ngày nay hắn lặp đi lặp lại hàng nghìn hàng vạn lần:
“Song Tịnh!”.
Thình lình phía sau có một bàn tay bắt được hắn, gắng sức kéo hắn ra ngoài.
Huyền Sinh mặc kệ đường sống phía sau, lao vào bóng đêm. Mai Hoa vốn toàn
thân suy yếu, cứu hắn ra cũng đã dùng hết sức lực rồi, nhất thời không
đứng vững, ngã trên mặt đất.
“Song Tịnh! Song Tịnh!”. Huyền Sinh vọt về phía trước, nhưng lúc này, nước thuốc kia đã có tác
dụng, hắn bị tê liệt căn bản không cử động nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn
khối đá lớn nổ tung tóe.
Rơi xuống trên người Song Tịnh.
Khoảnh khắc đó, hắn nghe tiếng thế giới vỡ vụn bên tai.