Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 162 : Sáng và tối. Ngại chi ngâm nga bước chậm (3)

Ngày đăng: 15:22 19/04/20


“Mà con…

Tiểu Tịnh…”, Phù Bình quay đầu lại nhìn nàng, nhẹ cười một tiếng, sau đó bay vút lên không, tựa như một con thiên nga duyên dáng cất cánh lùi

dần về sau. Nàng đứng trên nơi cao nhất của đống phế tích, ngẩng cao

đầu, ánh mắt trong sáng:



“Ba ngày

sau, ta ở bên bờ Uyên Tuyền, nơi có bảo tàng của Thiên Hiệp lâu chờ con. Nếu như con không đến, chất độc ta vừa hạ trên người Đỗ Triệt Thủy sẽ

phát tác. Đến lúc đó, nó cho dù có muốn chết cũng không chết được!”.



“Sư phụ!”,

Song Tịnh kinh hãi. Nàng không ngờ tới Phù Bình sẽ dùng chiêu này, lập

tức muốn lao về phía trước, nhưng thân thể quá yếu ớt nên hai chân lảo

đảo, may sao Huyền Sinh phía sau kịp thời đỡ lấy, nàng mới không ngã

nhào ra đất.



Nàng đột

nhiên ngẩng đầu. Đã không còn thấy bóng dáng Phù Bình đâu nữa, chỉ có

giọng nói vẫn văng vẳng quanh tai: “Tiểu Tịnh, nếu như con không tới,

vậy ta sẽ cứ tiếp tục tiêu dao. Đến lúc đó, con sẽ không được gặp lại

ta, mà Đỗ Triệt Thủy chỉ có thể làm vật hy sinh… Tiểu Tịnh, con nhất

định phải tới, phải chứng minh cho ta thấy là ta đã sai…”.



“Sư phụ!”, Song Tịnh cắn răng, tay nắm chặt nổi gân xanh, “Ghê tởm!”.



“Song

Tịnh…”, Huyền Sinh thở dài, vận công giúp nàng hồi sức, sau đó ôm nàng

vào lòng để tránh cho cơ thể nàng bị khí lạnh buổi sáng xâm nhập. Một

lúc lâu sau, hắn mới nói: “Để ta và Mai Hoa đi là được…”.



“Không, nếu

sư phụ không thấy ta thì nhất định sẽ không cho A Triệt thuốc giải”.

Song Tịnh thở hổn hển đứng dậy, lảo đảo đi về phía trước, nhào tới bên

Triệt Thủy.



Dưới ánh mặt trời, Lâu chủ Trọng Trọng lâu được sắc vàng bao trùm, tỏa ra một luồng

sáng ấm áp dìu dịu. Hắn chẳng qua chỉ là đang ngủ say, an ổn mà yên

lặng, giống như rơi vào giấc mộng hạnh phúc, không muốn tỉnh lại.



Song Tịnh cầm tay hắn, bỗng nhiên rơi lệ. Nước mắt vỡ tan trên gương mặt Triệt Thủy.



Người này,

kể từ lúc mười ba tuổi đã ở bên nàng, nụ cười vui sáng ngời như ánh

dương, cùng nàng vượt qua trăm núi nghìn sông. Lúc nàng vui vẻ, hắn ôn

hòa cười với nàng; lúc nàng đau lòng, hắn lẳng lặng vỗ vai nàng, ôm nàng như dỗ dành một đứa trẻ; lúc nàng gặp nguy nan, hắn chẳng nói chẳng

rằng xông lên đứng phía trước, ngăn chặn mọi mưa to gió lớn ập tới.



Nếu như không có Đỗ Triệt Thủy, Diệp Song Tịnh cũng không sống được đến bây giờ.



Nếu như không có Trọng Trọng lâu, Thất Thạch môn đã suy tàn từ năm năm trước.



Song Tịnh

lặng lẽ đứng lên, xoay người nhìn về phía dãy núi mà khi nãy Phù Bình

chỉ, giọng nói lạnh như băng: “Ta đi! Ba ngày sau, bên bờ Uyên Tuyền, sư phụ nhất định sẽ gặp được ta, chỉ sợ… lúc đó chỉ còn là một thi thể!”.

Vì A Triệt, ta sẽ làm tất cả, cái chết đâu có đáng gì.



Khi đó, dòng nước lũ màu vàng đục chảy khắp quanh rừng cây và đống phế tích, một bầy chim giương cánh bay về phía chân trời.



Gió nhẹ

thổi, mây hé mở bầu trời, phía đông là một biển mây cuồn cuộn. Từ bên

trong mây trắng đột nhiên có một luồng sáng vàng bừng lên. Mà nữ tử đứng trên đống phế tích nhìn ra xa cũng đã được luồng sáng chiếu vào rực rỡ. Khoảnh khắc ấy, không tiếng động, trời đất im lặng, như thể chỉ có duy

nhất giọng nói trong veo của nàng cao ngạo và tự phụ vang lên:



“Cũng chỉ là đoạt Lệ cốc từ trong tay Bất Bại nữ hiệp mà thôi, hiếm khi sư phụ có

nhã hứng như vậy, Diệp Song Tịnh ta há có thể không phụng bồi?”.



Nàng nhẹ cười, giọng kiêu ngạo không ai bì nổi:



“Ba ngày sau, chúng ta nhất định sẽ đoạt được bảo tàng trong truyền thuyết kia!”.



“Song
Phiến!”, mọi người kinh hãi, Mai Hoa vội vàng để Huyền Sinh đỡ Triệt

Thủy, còn bản thân ngồi xuống phía sau Kinh Phiến, giúp nàng ổn định tâm mạch.



“Chúng ta

tìm nơi nghỉ ngơi đã…”, Huyền Sinh ôm Triệt Thủy dậy, nhưng toàn thân

vẫn có cảm giác tê dại, cắn răng nhìn xung quanh.



“Tạm thời sẽ không có ai tới”. Song Tịnh bình tĩnh nói, “Sư phụ hẳn đã báo cho đối

phương, bọn họ sẽ chờ chúng ta ở các trạm gác. Chúng ta nghỉ ngơi ở đây

cũng được”.



“Ừ, ta đi đốt lửa…”. Huyền Sinh gật đầu, cẩn thận đặt Triệt Thủy xuống, lo lắng nhìn nàng: “Song Tịnh, nàng khỏe chứ?”.



“Không sao,

huynh đi mau về mau”. Thất Thạch Môn chủ đáp, để hắn khoác thêm áo cho

mình, chăm chú nhìn Kinh Phiến và Mai Hoa, thấy cả hai đều trọng thương

thì bất giác kéo áo choàng xuống, chuẩn bị băng bó vết thương cho họ và

mình. Nàng đột nhiên nhớ ra gì đó, bất giác quay đầu gọi: “Huyền Sinh,

huynh có biết phụ thân huynh khi hành tẩu giang hồ lấy biệt hiệu là gì

không?”.



Huyền Sinh nghe vậy thì cau mày trầm tư, lát sau nói: “Hình như là… Sở Dạ?”.



“Sở Dạ?”,

nếu không phải còn đang ổn định tâm mạch cho Kinh Phiến, Mai Hoa có lẽ

đã nhảy lên rồi, “Sở Dạ không phải là người duy nhất được Phù Bình coi

là đối thủ ư? Người này mười sáu năm trước chẳng phải đã mỉm cười ra đi

dưới kiếm nàng sao?”.



“Cái gì?”, Huyền Sinh nhíu mày, lắc đầu nói: “Có lẽ không phải là cùng một người”.



“… Thật vậy sao?”, Song Tịnh như có điều suy nghĩ, lại nhìn Huyền Sinh, “Phụ thân huynh sao lại rời Bán Nguyệt thành?”.



“Ta không biết”, Nhị thiếu chủ Bán Nguyệt thành lạnh nhạt nói, “Từ lúc ba tuổi ta đã không còn thấy ông”.



“Thật à?”, Song Tịnh thở dài, không nói gì nữa.



Chợt nhớ lại một đoạn ký ức xưa.



Đó là lúc cuối thu, nàng và sư phụ ngồi bên trong căn nhà gỗ nơi rừng trúc, nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài.



“Đời này, ta suýt chút nữa đã thua một người”, Phù Bình nhìn chén trà bay hơi, nhấp một ngụm, cười nói.



“Hả?”, nàng tu hành chưa xong, nghe vậy xém đánh đổ cái chén, trợn tròn hai mắt: “Ai vậy?”.



“Là Sở Dạ”, Bất Bại nữ hiệp trả lời, sau đó không nói gì nữa.



Song Tịnh

nhớ, lúc đó mặc dù gương mặt sư phụ rất điềm nhiên, tâm thái nhàn nhã,

nhưng nàng nhìn rõ được vẻ tiếc hận xẹt qua trong đôi mắt sư phụ.



Sau đó Phù Bình nhẹ nhàng thở dài, nhỏ giọng nói:



“Nếu như lúc ấy thua hắn thì tốt”.



Song Tịnh

ngẩng lên, thấy Kinh Phiến đã bất tỉnh, Mai Hoa cẩn thận xử lý vết

thương giúp Triệt Thủy, Huyền Sinh ôm một vài cành khô chầm chậm đi tới.



Nàng bất giác nắm chặt tay.



Thoắt cái gió lớn điên cuồng, chung quanh cỏ cây hoa lá đều bị cuốn lên không trung.



Sơn vũ dục lai, phong mãn lâu*.



*Trích trong bài “Hàm Dương thành đông lâu” (Lầu phía đông thành Hàm Dương) của Hứa Hồn.



Dịch nghĩa: Mưa núi sắp tới, gió tràn khắp lầu.