Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 163 : Đại bàng bay lên. Như diều gặp gió chín vạn dặm (1
Ngày đăng: 15:22 19/04/20
Bầu không
quang đãng, ánh dương ấm áp, trên dòng sông như dải lụa trắng mềm ngăn
đôi thảo nguyên, có một chiếc thuyền buồm trắng lướt sóng gió mà đi.
Trước mũi thuyền, một nam một nữ đứng sóng vai nhau, trầm mặc ngắm nhìn
biển nước mênh mông vô hạn trước mắt, bầu trời bao la xanh thẳm in trong đáy mắt họ, toát ra đầy khí thế và hy vọng.
“Huynh ra
giang hồ chỉ vì hai thứ đồ này?”, thanh y thiếu nữ cất tiếng phá vỡ sự
yên lặng, lấy ra một miếng ngọc bội, soi dưới ánh mặt trời, “Miếng ngọc
bội này rất bình thường mà, chỉ có hơi tinh xảo một chút, đẹp một chút
thôi”. Nàng chớp chớp mắt nhìn hắn, “Có lai lịch thế nào? Nói nghe chút
coi!”.
“Nàng thích
thì cứ cầm đi”, thiếu niên nhìn nàng, trong đôi mắt lạnh lùng có vẻ cưng chiều ấm áp, “Lai lịch ta không biết, chỉ là muốn đi quấy rối Kiếm Nhu
sơn trang thôi”.
“Ha ha? Chỉ
vì thế? Huyền Sinh, huynh thật biến thái quá!”. Song Tịnh liếc hắn một
cái, không khách khí nhận ngọc bội, nghĩ nghĩ chốc lát, cánh tay đang
định cất đồ chợt ngừng. Nàng cười hì hì quay đầu qua: “Vật đính ước à?
Ta nhận luôn nhé!”. Nàng vốn nói đùa, lại thấy nam tử trước mặt ngoảnh
sang cười một tiếng, không khí xung quanh cũng theo đó mà ấm áp lên.
“Ừ”, Huyền Sinh cười, xoa xoa đầu nàng, trịnh trọng cam kết: “Là vật đính ước”.
“Hả?”.
Song Tịnh
hóa đá ngay tại chỗ. Sau đó cổ, hai tai, ngay cả hai má cũng hồng lên.
Nàng ấp úng, “Đây… Ta…”, ta chỉ nói đùa thôi! Mặc dù rất muốn nói vậy,
nhưng lại sợ nghe được một câu “Ta cũng thế”, cho nên nàng ngây ra, nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, gương mặt lúng túng.
“Ta nói thật, Song Tịnh”, Huyền Sinh thở dài, “Sao nàng lại không tin ta chứ?”.
Lời như thế
có thể tin ư? Chẳng báo trước gì cả! Song Tịnh phồng má nhìn nam tử đang ngắm con sông, bỗng nhiên tức giận, không biết là giận hắn hay giận
mình. Liếc mắt nhìn Triệt Thủy và Thiên Sa đang dựa vào nhau bên lan
can, lại càng tức hơn.
Hừ! A Triệt
nhà người ta gắng sức lấy lòng Thiên Sa như vậy, sao huynh cứ như cây gỗ thế? Bỗng nhiên thốt ra một câu, ta làm sao biết được huynh có thật
lòng hay không? Thật là đồ tượng gỗ, đáng ghét! Ta ít nhất cũng là một
thiếu nữ xinh đẹp, sao đến một lời bày tỏ cũng không có? Lúc nào cũng
chỉ nói có nửa câu! Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!
Thấy sắc mặt nàng không phấn khích như bình thường, Huyền Sinh biết nàng đang nghĩ
gì, khẽ nở nụ cười, một tay nắm lấy cổ tay nàng, thình lình kéo nàng đến trước mặt mình, sau đó cúi người, nhìn thẳng vào mắt nàng, “Ta không
giờ này mới nhận ra đối thủ của bọn họ mạnh mẽ đến mức nào, Huyền Sinh
bất giác nheo mắt, khe khẽ siết chặt cánh tay Song Tịnh.
“Huyền Sinh...” Song Tịnh thở dài, tựa đầu trên vai hắn: “Chúng ta đều sẽ trở về bình an. Mọi người cùng nhau...”
Cùng nhau trở về.
Huynh, muội, Triệt Thủy, Mai Hoa, Kinh Phiến. Đến thế nào, về thế ấy.
Chúng ta sẽ không bao giờ mất đi ai nữa.
Nếu như khi trở về không phải là như vậy… thì, chúng ta, chết ở nơi này cũng được.
Diệp Song Tịnh dũng cảm, không bao giờ hối hận thực ra là giả, nàng không muốn nhìn thấy bất kỳ ai ra đi nữa.
“Song Tịnh…” Dường như biết nàng đang nghĩ gì, Huyền Sinh bất giác thở dài, khe khẽ
vuốt mái tóc dài của nàng, đặt xuống một nụ hôn: “Đừng nghĩ như vậy... Nếu như mang suy nghĩ ắt phải chết đi chiến đấu thì chúng ta nhất định
sẽ phải đón nhận kết cục như vậy. Bất luận thế nào, chúng ta đều sẽ sống sót.”
Nghe vậy, Song Tịnh hơi sững sờ, bàn tay nắm chặt Huyền Sinh hơi buông lỏng.
Phiêu bạt giang hồ quan trọng nhất là điều gì?
Không phải tiếng tăm, không phải danh vọng, không phải chiến tích, không phải bản lĩnh, mà là sinh tồn.
Nếu như
không mang lòng tin như thế đi chiến đấu, nếu như không có bất kỳ lý do
nào để sống thì tuyệt đối không cách nào đặt vững bước chân trên thế
gian này.
Song Tịnh
nhìn ánh mắt của Huyền Sinh, con ngươi của hắn vẫn sâu không đáy, giống
như có thể bao dung hết thảy, chịu đựng hết thảy, vì thế, nàng vô tình
mỉm cười.
Vẻ ngạo mạn
và oai phong lúc đứng trong bóng tối ở Kiếm Nhu sơn trang lần nữa từ từ
thức tỉnh. Dường như lại gợi tới khí phách kiêu ngạo huy hoàng thời niên thiếu.
Câu nói với
Kinh Phiến còn vang vọng bên tai, Song Tịnh tựa đầu vào vai Huyền Sinh,
bình thản cười một tiếng: “Ừm, nhất định sẽ trở về bình an.”
Trên giang
hồ này, không có ai có thể sánh vai với chúng ta, trước đây không có,
bây giờ không có, mà sau này còn rất xa vời, cho nên, tuyệt đối sẽ không thua. Dù cho là đối mặt với sư phụ cũng sẽ không thua.