Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 164 : Đại bàng bay lên. Như diều gặp gió chín vạn dặm (2)
Ngày đăng: 15:22 19/04/20
“Ưm…” Lúc này bên cạnh vang lên một tiếng rên, mọi người nhìn
sang, thì ra là Triệt Thủy dần dần tỉnh lại, nhất thời cả đám người đều
nhào đến.
“Lâu chủ!”
“A Triệt!”
Triệt Thủy nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt là mặt và đầu bên trái đau đến dữ dội. Khe khẽ mở mắt liền gặp ánh nắng sáng
chói, muốn đưa tay che đi lại cảm thấy không có ít sức lực nào. Vừa mới
nhíu mày một cái đã có người chắn ánh mặt trời cho hắn, vài giọt nước
trong suốt rơi trên môi hắn, có một bàn tay nhẹ nhàng đỡ hắn lên bón mấy ngụm nước. Cảm giác khoan khoái truyền thẳng đến dạ dày, quả nhiên dễ
chịu hơn rất nhiều.
“…?” Cuối cùng miễn cưỡng mở mắt, chỉ thấy ba cái đầu đều chụm lại ở phía trên nhìn hắn.
“A Triệt? Huynh vẫn ổn chứ?” Song Tịnh thấy hắn rốt cuộc đã tập trung tiêu cự mới vội vàng hỏi.
“Không lẽ đầu óc bị đụng đến hỏng rồi ư?” Mai Hoa dựng lông mày nhìn hắn tỉ mẩn hỏi.
“Không phải nói là không đập trúng sao?” Huyền Sinh cau mày: “Chắc không có gì đáng ngại?”
“Chỉ là một cú cuối cùng không đụng trúng thôi nhỉ?” Mai Hoa liếc hắn một cái: “Mấy cái lúc trước đều là đập vào kêu ầm ầm đó!”
“… Ầm ĩ chết đi được”. Triệt Thủy thấp giọng nói, vươn tay chống người
ngồi dậy, nhưng Huyền Sinh đã đỡ hắn lên, để hắn tựa vào người mình.
Liếc nhanh một cái, chỉ thấy Huyền Sinh ngoại trừ sắc mặt tái nhợt và bên
ngoài có chút tiều tụy thì không có vết thương nào khác; Mai Hoa thì đều là vết thương ngoài da, miệng vết thương trên trán đã được băng bó qua
loa, trên mặt dính ít bụi và vết bẩn, tay áo cũng bị xé nát.
Hắn vội vàng xoay đầu nhìn Song Tịnh đã lâu ngày không gặp, đối phương cũng đang lo lắng nhìn hắn, gương mặt trắng bệch gầy đi rất nhiều, y phục
cũng đã lấm lem không có lấy một chỗ sạch sẽ, nhưng nhìn thì không thấy
bất cứ vết thương nào, cho nên nỗi lo lắng treo lơ lửng trong lòng cuối
cùng cũng được đặt xuống.
“A Triệt?” Song Tịnh thấy
hắn ngây ngốc nhìn mình, bất giác khua khua tay, vẫn có chút lo lắng:
“Thực sự không có chuyện gì chứ?”
“À…” Triệt Thủy
hoàn hồn, chợt thở phào nhẹ nhõm, lập tức dựa vào người Huyền Sinh, bụm
mặt cười: “Thiệt là…” Hắn đưa tay che mắt, nụ cười càng lúc càng lớn:
“Ha ha ha ha, làm ta sợ muốn chết… hai người các ngươi… đúng là… ta còn
tưởng rằng… còn tưởng rằng…”
Còn tưởng rằng sẽ lại
“Này! Đỗ Triệt Thủy, ngươi không nói không ai bảo ngươi bị câm!”
“Ầm ĩ chết đi được, ngươi hung dữ như thế làm gì, ta đây thân thể suy yếu,
không nhìn thấy sao? Ngươi đối xử với người bị thương như vậy hả?”
“Hừ, ta thấy tinh thần ngươi vẫn rất tốt đó chứ, mới vừa rồi không phải còn rất sung sức nói mấy lời nhảm nhí sao?”
“Đó không phải là nhảm nhí, ta đang cổ vũ lòng người ngươi hiểu không? Là Cổ – Vũ – Lòng – Người đó!”
“Chưa từng thấy loại bệnh nhân nào vừa mới tỉnh dậy đã lắm điều như ngươi, ngươi cứ nằm im đi!”
“Song Tịnh…” Huyền Sinh hoàn toàn không đếm xỉa đến hai người lại bắt đầu cãi lộn kia, nhưng bởi vì thấy Triệt Thủy dần khôi phục vẻ lạc quan vốn có, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay của môn chủ Thất Thạch môn, nhàn nhạt cười
một tiếng: “Hãy làm bất cứ điều gì muội muốn làm, buông tay đánh cược
một lần xem sao, huynh sẽ ở bên muội”.
“Ừm.” Song Tịnh quay sang nhìn hắn một, rốt cuộc nở nụ cười.
Nàng ngẩng đầu lên, ngoảnh lại thấy chân trời dần dần chìm bóng tối: “Muội
biết. Đây chỉ là… một bài kiểm tra của sư phụ mà thôi.”
Theo dòng thời gian chảy trôi, Huyền Sinh xuyên qua sự đợi chờ và bóng tối
mà một lần nữa đứng phía sau nàng, còn có Triệt Thủy và Mai Hoa ở bên
cạnh cãi nhau um lên như không có chuyện gì xảy ra, bất chợt toàn thân
đều là dũng khí.
Mấy năm nay, ta vẫn luôn ở thế giới hỗn độn, xiêu xiêu vẹo vẹo này tìm kiếm điều gì?
Nói không nhớ mong, không nghĩ đến, không hi vọng một lần nữa khôi phục lại vẻ huy hoàng trước kia là nói dối, nhưng chúng ta cũng đã không thể trở về, dù cho nỗ lực bao nhiêu, phấn đấu gian khổ thế nào, cũng không thể
trở về. Ta đã không còn là Diệp Song Tịnh trên tay cầm kiếm gỗ ở Phong
Đái các đánh bại vô số cao thủ, Huyền Sinh cũng không còn là nhị thiếu
chủ khí phách lẫm liệt, mà Triệt Thủy, sau khi trải qua việc mất đi
Thiên Sa, vĩnh viễn sẽ không nở nụ cười vô tư như trước nữa.
Nhưng mà…
Nàng nhìn về phía chân trời.
Chiều tà buông xuống, ngàn sao tô điểm bầu trời.
Hoàng hôn và chạng vạng, chính là thời khắc cách xa bình minh và ánh sáng nhất.
Nhưng bình minh luôn sẽ đến. Ngày mai luôn sẽ đến.
Nhất định sẽ đến.