Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 165 : Đại bàng bay lên. Như diều gặp gió chín vạn dặm (3)
Ngày đăng: 15:23 19/04/20
Rạng sáng như sương, mây trắng như biển, mặt trời bắt đầu chậm rãi nhô lên, ánh sáng chan hòa khắp phía.
“Lên trên chút nữa được không?”. Giọng nói trong trẻo vang lên, ngay sau đó, gió lớn thổi lay động cả rừng cây, một bóng người lao vút qua. Huyền
Sinh cõng Song Tịnh chạy thật nhanh, hơi nhón mũi chân một cái, vịn vào
cành cây xung quanh, từ từ bay lên sườn núi.
“Sắp tới đỉnh núi rồi, trên đó nhiều mây như vậy, có thể thấy được gì sao?”
Huyền Sinh đưa mắt nhìn khoảng không đầy mây trắng, hơi lo lắng hỏi.
Song Tịnh nhíu mày nói: “Không cần phải thấy toàn cảnh, muội chỉ muốn xác
nhận lại vài chuyện thôi”. Một lát sau, bọn họ đã lên đến nơi, nàng vỗ
vỗ lưng Huyền Sinh, nhảy xuống đứng bên vách núi. Người phía sau căng
thẳng, bất giác theo sát nàng, chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhìn ra phía xa, chỉ thấy rừng cây xanh biếc một mảng, dập dềnh như sóng,
bao trùm khắp cả vùng đất. Sông Đông Lâm ở phía đông giống như một dải
gấm màu bạc đang uốn lượn, núi non bốn phía tựa vào nhau say ngủ. Nếu
nhìn kỹ, còn có thể trông thấy cả thác nước đang ầm ầm chảy. Xa xa, từng đàn chim bay ngang bầu trời, cất tiếng hót lảnh lót, hòa cùng với tiếng vượn hú thê lương, mây trắng vờn quanh, sương mù dày đặc nhìn không
thấu. Cảnh vật trước mắt thật đúng với câu ”Ngọa hổ tàng long”.
Nhưng Song Tịnh không có tâm trạng, cũng chẳng có thời gian mà thưởng thức
cảnh đẹp của lệ cốc, chỉ thấy nàng bấm bấm tay tính toán gì đó, lẩm bẩm
nói:
“Cửa thứ nhất, bốn mươi hai thần đồng canh giữ
minh môn*; cửa thứ hai, ba mươi lăm hành lang dẫn sâu vào trong núi…”
Nàng chỉ ra con sông phía xa mà nói, xong lại nhìn đống phế tích, bất
giác cau mày: “Như vậy, đây chính là cửa thứ ba, là nơi ở trước kia của
Thiên Hiệp Lâu, đồng thời là trạm gác thứ ba của Trọng Trọng Lâu: hai
mươi tám phòng ma quỷ khóc bên trong; vượt qua hai mươi tám phòng kia
rồi, mới chính thức được coi là bước chân vào Trọng Trọng Lâu; còn mấy
thứ phía trước, như con sông này, hay cây cầu đứt khi chúng ta lần đầu
đến lệ cốc đều giống nhau, cũng chỉ là bối cảnh mà thôi”. Nàng chỉ vào
chỗ ngủ ban đêm của bọn họ: “Sư phụ nói chúng ta đã vượt qua ba cửa đầu
tiên, vậy thì cửa tiếp theo, thứ đón đợi chúng ta…”
*Minh môn: tức là cửa vào âm phủ.
Huyền Sinh nhìn theo tầm mắt nàng, bỗng nhiên sực tỉnh.
nàng. Đáng ra phải tỏ vẻ uy nghiêm của một chưởng môn, nhưng khi thấy
bọn họ, lại cảm thấy cực kỳ xúc động.
An toàn của bản thân và tương lai bang phái đều không quan trọng bằng việc nàng bình an vô sự.
Tuy là thở phào, nhưng lo lắng lại càng nhiều hơn.
Mà bây giờ, lại không thể không vung tay đánh cược một lần.
“Môn chủ…?” An Hành và Trữ Đô không hiểu ý nàng, bất giác đưa mắt nhìn nhau, rồi lại khó hiểu nhìn nàng.
Song Tịnh trở lại bình thường, cười không nói, quay đầu nhìn lại, đã thấy
Triệt Thủy đã dặn dò xong hai thủ hạ, liền ngửa đầu cười một tiếng:
“Đi thôi, khiến cho giang hồ khiếp sợ, thiên hạ chấn động nào!”
Khi đó, mây trắng cuồn cuộn, gió lớn nổi lên.
Cả lệ cốc giống như rung chuyển vậy.
Sâu trong sơn cốc, có không ít người ngựa yên lặng chờ đợi, chờ đợi trận quyết chiến ấy.
Giang hồ ngoài kia, vô số bồ câu trắng đang mang tin đi khắp các bang phái:
Lệ cốc tử chiến.
Bất bại nữ hiệp Phù Bình, thành chủ Bán Nguyệt thành Huyền Nguyệt, phó bảo
chủ Phi Ưng Bảo Tập Tuyền, trang chủ Kiếm Nhu sơn trang Hoa Vô Song,
cùng bát tiên và toàn bộ người của Phi Ưng Bảo.
Môn
chủ Thất Thạch Môn Diệp Song Tịnh, lâu chủ Trọng Trọng Lâu Đỗ Triệt
Thủy, nhị thiếu chủ Bán Nguyệt thành Huyền Sinh, bát đường chủ Thiên Hạ
Quán Lâm Mai Hoa, đại thủ vệ Kiếm Nhu sơn trang Kinh Phiến, cùng bốn vị
thuộc hạ của Thất Thạch Môn và Trọng Trọng Lâu.
Trận quyết chiến bắt đầu!