Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 166 : Sương chẳng phải sương. Nước xanh thẳm vẫn có thể lọc (1)

Ngày đăng: 15:23 19/04/20


Trong rừng Giang Nam, một mảng trắng xóa, rừng trúc xanh xanh, dòng suối biếc.



Mây mù cuộn quanh, nhìn qua giống như trời vừa gió tan mưa tạnh, hơi nước vẫn còn dày đặc.



Vài bóng người băng qua rừng cây, nhanh chóng đến bên hồ, nhưng bỗng nhiên

dừng lại, chỉ thấy sương giăng khắp mặt hồ, đều không kiềm chế được mà

nhíu mày nhìn nhau. Nhưng xung quanh đều là mây trắng khói sương, mặt hồ yên ả, nhành dương liễu phất phơ, sương mù bao phủ bồng bềnh như dải

lụa, trước mắt là một mảng màu trắng mơ hồ, không một tiếng động, chỉ có vài tiếng chim cô độc hót vang phía sau màn mây mù dày đặc, phá tan sự

yên tĩnh này.



Mặt hồ tĩnh lặng, chỉ có vài vòng gợn

sóng lăn tăn từ giữa hồ dần dần tỏa rộng, Song Tịnh ở trên lưng Huyền

Sinh nhìn xuống, thấy nước hồ chỉ thấm dọc bên rìa bờ cỏ, phần lớn cỏ

xanh sinh trưởng trên bờ đều khô cạn cả, thầm nghĩ không ổn. Bọn họ tiến sâu vào lệ cốc, dọc đường đi cũng không gặp phải trở ngại gì, xem ra,

từ đây sẽ phải bắt đầu vượt ải rồi.



“Ai ở trên nước?” Mai Hoa bỗng thận trọng quay đầu hỏi, mọi người nghe vậy, đều đồng loạt rút vũ khí ra, cảnh giác nghe ngóng động tĩnh xung quanh.



“Mai Hoa, cô nghe thấy gì rồi?” Triệt Thủy nhíu mày hỏi: “Ta …”



“Có người đến.” Kinh Phiến ngắt lời hắn.



Mọi người nín thở lắng nghe. Bỗng nghe thấy tiếng sóng rất nhỏ, có thứ gì

đó đang từ từ dịch chuyển trên mặt nước, dần dần tiến về phía bọn họ.



“Là thuyền?” Song Tịnh cố gắng xuyên qua tầng sương mù, nhìn về phía trước: “Có tiếng ván gỗ chạm vào nhau…”



Bỗng nghe thấy một tiếng vang nhỏ, bọn họ quay đầu nhìn lại, quả nhiên,

trong màn sương mù dày đặc, có năm chiếc thuyền gỗ lặng lẽ nối đuôi nhau tiến tới, đến bờ cỏ thì dừng lại, liên tiếp va vào nhau, phát ra âm

thanh cực nhỏ.



“Có lẽ… đang mời chúng ta qua đấy.” Triệt Thủy lạnh lùng cười một tiếng.



“Lâu chủ, nhất định là có bẫy”. Cẩm Quan không cả nhíu mày, nói:

“Bờ bên kia chắc chắn có người, nếu không thuyền này sao có thể tự trôi

tới đây được chứ?”



“Nhưng nhìn gợn sóng này…” Huyền

Sinh chỉ vào trong hồ, mặc dù mây mù dày đặc, nhưng vẫn có thể thấy được quang cảnh cách đó không xa: “Không giống có người đẩy tới… Nếu thế,

chỗ kia phải có gợn sóng mới phải.”



“Sao cũng được, lên thuyền thôi.” Song Tịnh bỗng nói.



“Hả?” Trữ Đô ngạc nhiên: “Môn chủ, chúng ta có phải nên… cẩn thận một chút

không? Tình huống này nhìn qua là biết có cạm bẫy mà…”



“Nhưng không dùng thuyền, thì sao qua hồ được chứ?” Triệt Thủy cũng quan sát

phía trước, nói: “Nếu dùng khinh công, e là chưa đến giữa hồ đã bị đánh

lén rồi, đánh trên mặt nước cũng rất bất lợi cho chúng ta, dù sao thì có thuyền vẫn an toàn hơn.”



“Cũng đúng. Thôi được,

chúng ta hai người chung một thuyền nhé.” Huyền Sinh gật đầu nói, dẫn

Song Tịnh đi tới con thuyền gần nhất. Tiếp đến là Triệt Thủy và Mai Hoa, những người khác đưa mắt nhìn nhau, cũng nhanh chóng lên thuyền.



Chèo thuyền một lát, xung quanh đều là hơi nước mờ mịt, mặt trời đã lặn,

ngọn núi xanh biếc phía xa dần chìm trong bóng tối âm u, chỉ còn vang

lên tiếng mái chèo quạt nước. Song Tịnh nhìn xung quanh, cảm thấy trên

vai chợt nặng, Huyền Sinh đã cởi áo choàng, khoác lên cho nàng.



“Lạnh không?” Hắn cười hỏi.



Song Tịnh lắc đầu, rồi lại xoay đầu nhìn xung quanh. Nàng chợt nghĩ ra điều

gì đó, bất giác nắm chặt tay, rồi lại buông ra, lại nắm chặt lại buông

ra, nhíu mày suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên như xác nhận điều gì đó:

“Huyền Sinh, muội không lạnh.”



“Hử?” Huyền Sinh đang chăm chú chèo thuyền cũng chưa kịp hoàn hồn, nhìn nàng hơi kinh ngạc: “Cái gì?”



“Muội… không lạnh.” Song Tịnh chưa hết hoài nghi nhìn bàn tay mình, nét mặt có vẻ kì quái, nàng duỗi cánh tay ra, sau đó tự bắt mạch, sắc mặt càng lúc ngày càng nghiêm trọng.



“Song Tịnh, sao vậy?” Huyền

Sinh hơi lo lắng, đặt mái chèo xuống đi đến ngồi xuống bên cạnh, đưa tay nắm lấy tay nàng, nét mặt cũng bối rối: “Muội…”



“Tay muội rất nóng.” Song Tịnh trả lời hắn.



Huyền Sinh gật đầu, cau mày bắt mạch cho nàng, trong lòng không khỏi sửng

sốt. Từ sau khi “quen biết” Song Tịnh, tay nàng lúc nào cũng lạnh, dù

trời nóng đến mấy cũng vẫn mang theo hơi lạnh, giống như cầm một khối

ngọc tuyệt đẹp trong tay, mát mẻ mà trơn nhẵn, phải sau khi hấp thu

nhiệt độ từ tay hắn, mới dần dần ấm lên. Nhưng bây giờ, tay nàng sao lại nóng như vậy, Huyền Sinh cẩn thận nhớ lại, lúc Trữ Đô và An Hành tới,

đã giúp nàng thay quần áo sạch, trên đường đi cũng đổi áo choàng cho

nàng rồi, giờ mới phát hiện ra nàng ăn mặc cực kỳ phong phanh, sao mà

chịu được lại khí lạnh mùa thu nơi rừng sâu này cơ chứ.



“Sao lại mặc ít như vậy?” Hắn không thể không hỏi, nghe không ra là đang trách cứ hay đang lo lắng nữa.



“Không lạnh mà. Thật đấy.” Song Tịnh gật đầu khẳng định, tiếp tục ngắm nghía

đôi tay mình, cuối cùng đứng lên hít thở thật sâu, chỉ cảm thấy lồng

ngực khoan khoái nhẹ nhàng, bất giác quay đầu nói với Huyền Sinh: “Muội

cảm thấy, hình như muội…?”



“Cẩn thận!” Huyền Sinh

bỗng nhào tới ôm lấy nàng, có tiếng đao sắc bén sượt qua bên tai, Song

Tịnh nghe thấy mọi người trên thuyền phía sau cũng vội vàng nằm xuống

tránh, ngẩng đầu nhìn lên, lại có vô số phi đao xoáy tròn xoẹt qua, đang muốn cẩn thận nhìn, lại cảm thấy thân thuyền bỗng nhiên rung lên, đột

ngột dừng lại. Nàng và Huyền Sinh đưa mắt nhìn nhau, còn chưa kịp phản

ứng, đã thấy từ trên mặt hồ có những mũi tên bay tới, phựt một tiếng,

cắm vào mũi và đuôi thuyền.


nhìn nàng: “Tiểu… Tiểu Tịnh? Muội muội muội muội… muội từ khi nào?!”.

Trữ Đô, An Hành đứng cạnh hắn cũng đều là bộ dáng kinh ngạc, vui mừng

gần như sắp khóc, cũng đang ngây ngốc nhìn nàng, chờ đợi câu trả lời.



“Muội cũng không biết…”. Song Tịnh lắc đầu, buông lỏng tay: “Bỗng nhiên cảm

thấy… khỏe lên rất nhiều thôi”. Khi con thuyền vỡ ra, sợi xích vung tới, nàng chẳng nghĩ được gì, chỉ phản xạ rất tự nhiên thôi.



Thực ra năm năm trước bị mất đi võ công, nàng gặp tình huống nào đó, cũng sẽ có phản xạ như vậy, nhưng về sau, bởi vì đã chấp nhận chuyện bản thân

không thể tập võ được nữa, dần dần mai một, chỉ có thể trơ mắt thấy bản

thân gặp nguy hiểm. Không hiểu sao lần này lại nhảy lên cao như vậy. Có

lẽ là bởi vì thân thể mình chỉ có nàng hiểu rõ nhất, trước khi An Hành

và Trữ Đô đến, nàng đã mơ hồ cảm thấy, dường như chính mình đã chuyển

biến tốt hơn rất nhiều.



“Chẳng lẽ là… sư phụ cô?”. Mai Hoa bất giác kinh ngạc hỏi: “Bà ta khôi phục võ công cho cô sao?”.



“Không phải…”. Song Tịnh lắc đầu, nhíu mày trầm tư: “Sư phụ chỉ ra tay cứu ta

thôi, không làm gì khác… chẳng lẽ…?”. Nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về

phía Huyền Sinh.



“Là dược thủy trong lầu kia?” Bắt

gặp ánh mắt của nàng, Huyền Sinh lập tức hiểu ra, bất giác cũng sững sờ: “Lũng Dã cô nương chẳng đã nói, tòa lầu đó trước kia được xây dựng để

bế môn luyện bí công, có lúc cũng dùng để trị thương cứu người… Chẳng lẽ nước thuốc trăm năm tuổi này, chữa khỏi… cho muội?”. Hắn nhìn về phía

Lũng Dã vẫn luôn trầm mặc như không tồn tại mà nói, mong chờ một lời

giải thích, thế nhưng nữ tử tóc trắng kia vẫn như cũ không biểu cảm,

lẳng lặng nhìn về phía xa, cũng không buồn để ý đến hắn.



“Chắc vậy…”. Song Tịnh suy nghĩ một chút liền nói: “Muội cảm thấy khỏe hơn

nhiều thật đấy, không yếu nữa, cho nên mới có thể sử dụng một chút khinh công chăng?”



Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Huyền Sinh và Triệt Thủy, gương mặt những người khác đều biến sắc.



Cái này mà gọi là ”Sử dụng một chút khinh công”?



Nhìn tốc độ và công phu kia, thân thủ tuyệt đối không thua gì Huyền Sinh hay Triệt Thủy, nếu thật thế, lúc Diệp Song Tịnh sử dụng toàn lực, phải

mạnh tới cỡ nào?



Mọi người đều kinh ngạc, thầm than, ánh mắt nhìn Diệp Song Tịnh tự nhiên kính nể và tôn trọng hơn.



“A a a a, như vậy thôi cũng quá tốt rồi, tốt lắm rồi Tiểu Tịnh à!”. Triệt

Thủy bỗng nhiên vui vẻ, phấn chấn nói, nếu không có Huyền Sinh ngăn giữa hắn và Song Tịnh, chắc hắn đã nhào tới ôm chặt nàng rồi: “Chờ sau khi

chúng ta ra ngoài, muội còn có thể từ từ điều trị không phải sao?! Ha ha ha, ta vui quá, muội sẽ có một ngày khôi phục toàn bộ võ công như

vậy!”. Hắn cười rực rỡ, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, giống như đứa

trẻ khua chân múa tay rồi nhảy tưng tưng mà nói.



Song Tịnh khẽ cười: “Hi vọng như thế đi”.



“Nếu như vậy, chúng ta đi tiếp nhé”. Kinh Phiến vẫn luôn im lặng kể từ sau

khi Hoa Vô Song biến mất bỗng nói, gương mặt lạnh lùng nhìn về phía

trước, tựa như những chuyện xung quanh đều chẳng liên quan đến nàng ấy:

“Chúng ta phải nhanh chóng đạt được mục đích mới được”.



“A, nhìn kìa…”. Cẩm Quan bỗng hô nhỏ, nhìn về phía mặt hồ.



Mọi người quay đầu, chỉ thấy sương mù dần dần tản ra, dường như đang nói cho bọn họ biết rằng đã qua một cửa.



Mặt hồ trước mặt bình lặng, xanh biếc như bầu trời; nước hồ trong suốt phản chiếu bầu trời bao la xanh thẳm, ở chỗ mặt trời bị đám mây che khuất,

từng gợn sóng lăn tăn, loang loáng, rồi bỗng nhiên lan rộng, nước hồ dần dần rút xuống, những tảng đá lớn nhỏ lộ ra, tạo thành một con đường

quanh co khúc khuỷu, dẫn thẳng tới bờ bên kia.



“Này…”. Mai Hoa nghi ngờ: “Không có âm mưu gì đấy chứ?” Nhưng lời còn chưa dứt, Kinh Phiến đã đi lên trước, nàng đành phải đuổi theo: “Này, miêu nữ,

chờ ta với!”.



“Đi thôi”. Triệt Thủy thở dài, nói với

thuộc hạ, liền cùng Bạch Vân và Cẩm Quan đi theo hai nữ tử đang nhảy

tưng tưng qua hồ kia, đi về phía bờ đối diện.



“An

Hành, Trữ Đô, các ngươi đi trước đi”. Song Tịnh vẫn ngồi trên mặt đất,

phất phất tay nói: “Ta đi theo ngay…”. Nàng còn chưa nói xong, Huyền

Sinh đã cởi áo ngoài khoác lên cho nàng, sau đó cõng phắt nàng lên lưng. Nàng bất giác kinh ngạc nói: “Huyền Sinh?”



Sao huynh biết… muội đi không nổi?



Thực ra là nàng chỉ cảm thấy thân thể khá hơn một chút thôi, mới vừa rồi có

thể sử dụng chút khinh công, cũng là do cảm giác mừng vui, phấn khích

trong lòng. Hiện tại nguy hiểm đã qua, nàng gần như lập tức khụy xuống.

Mặc dù không cảm thấy suy yếu, nhưng cũng mệt giống như chạy bộ cả ngày

vậy.



“Tới cửa tiếp theo chắc còn lâu lắm”. Huyền Sinh thản nhiên nói: “Ngủ một lát đi. Khi nào đến ta gọi muội”.



Song Tịnh ngây người, sau đó liền cười gian xảo, hai cánh tay siết chặt, tựa đầu cọ cọ vào cổ Huyền Sinh, sau đó nhìn đông nhìn tây, thấy đám người

phía trước đều tập trung đi đường, không nhịn được cười khà khà, hôn

đánh “chụt” một cái lên mặt hắn, cực kỳ hài lòng nhìn vành tai Huyền

Sinh thoáng cái đã ửng đỏ.



“Song Tịnh…”. Hắn chỉ có thể nói một cách bất đắc dĩ mà cưng chiều như vậy.



“Kìa kìa, đi thôi đi thôi, phải nhanh chóng đến đích mới được!”



Bầu trời phía trên đầu quang đãng sạch sẽ, bốn phía là non xanh nước biếc,

đoàn người vẫn mải miết đi, thỉnh thoảng ngẩng lên chú ý động tĩnh xung

quanh.



Huyền Sinh bước từng bước, lắng nghe tiếng hít thở ổn định và tiếng nói mê quen thuộc của nữ tử trên lưng mình, cuối

cùng không nhịn được, nở nụ cười dịu dàng mà vui vẻ.