Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 170 : Trận chiến đầu tiên. Hậu sinh khả úy (2)

Ngày đăng: 15:23 19/04/20


Chim thú chạy loạn, bóng cây đong đưa, phía sau con đường hình như có động tĩnh.



Triệt Thủy

đột nhiên quay đầu, hi vọng lại trông thấy hai bóng người quen thuộc,

nhưng ngoại trừ con đường hẹp quanh co và rừng cây u ám thì không nhìn

thấy gì khác.



“Nhìn về

phía trước”. Mai Hoa ở bên cạnh hắn chợt nói, thấy đối phương quay đầu

nhìn sang mình, liền cụp mắt: “Nhìn về phía trước, nếu vẫn cứ nhìn phía

sau, ngay cả đoạn đường sau này ngươi cũng không nắm giữ được”.



Nghe vậy, Triệt Thủy bất giác nhíu chặt chân mày, nặng nề tiếp tục lên đường.



Ở cạnh hắn,

Huyền Sinh yên lặng cõng Song Tịnh lại đang ngủ, đi lên dốc. Môn chủ

Thất Thạch Môn cũng không cảm thấy thoải mái, cho dù ở trong mộng, cũng

nắm tay, nhíu mày, khóe môi mím chặt, không buông lỏng dù chỉ một chốc.

Đằng sau bọn họ, Kinh Phiến và Lũng Dã cũng đang lặng lẽ bước, người đi

trước phát hiện bất kỳ động tĩnh nào cũng cảnh giác ngẩng đầu, tựa như

đang chờ đợi gì đó, kẻ phía sau thì ung dung bình tĩnh, cho dù có cả một ngọn núi cao sụp xuống trước mặt đi nữa, thì biểu cảm cũng vẫn bình

thản như vậy.



Hoàng hôn

buông xuống, ở nơi núi cao rừng sâu này, không nhìn thấy chút ráng chiều nào, chỉ khi ở ngã rẽ uốn lượn trên cao, đứng trước vách núi cao ngàn

thước vạn trượng, mới có thể trông thấy biển mây tím phía bên ngoài,

nhưng cũng chẳng ai có tâm tư mà thưởng thức những cảnh sắc kia.



“Triệt

Thủy…” Mai Hoa khẽ gọi, quay đầu nhìn hắn, đôi mắt phản chiếu ánh sáng

xuyên qua kẽ lá, thế nhưng lại trong suốt, lóng lánh giống như nước mắt

vậy. Triệt Thủy nhìn sang, cảm thấy mình như đắm chìm trong một hồ nước

xanh biếc.



Chạm phải ánh mắt Triệt Thủy đang yên tĩnh rơi trên người mình, Mai Hoa chợt ngây người.



Ánh mặt trời le lói chiếu qua lớp bụi mỏng manh đang lơ lửng khiêu vũ trong không

trung, không gian bỗng trở về tĩnh lặng, gió thổi chậm lại, bao trùm lấy bọn họ, khắp nơi đều là vẻ dịu dàng.



Nhớ lại lần đầu tiên gặp nam nhân này, là khi mình giữa đường xông vào xe ngựa.



Khi ấy, mũi

tên phủ kín bầu trời, nàng nhìn thấy hắn mặc áo choàng tím vô cùng lộng

lẫy, giống như khỏa ra từng mảng ráng màu, mang theo nụ cười thoải mái

phóng khoáng, dùng cây quạt màu bạc trong tay, đánh rơi hết những mũi

tên bén nhọn kia.



Nàng nhớ dáng vẻ của mình khi đó, là ngưỡng mộ.



Hắn ở trên

mui xe cản những mũi tên như bão táp, nàng ở phía trước cửa sổ bảo vệ

người trong xe, đôi lúc thoáng nhìn qua, nhìn thấy chính là hắn không hề hấn gì lại tươi cười trêu tức. Đôi mắt trong suốt đơn thuần giống như

một đứa trẻ mỉm cười.



Nàng hiếu kỳ, sau đó, toàn bộ đều không cách nào tránh khỏi.



Tương lai sẽ thế nào, nàng biết rất rõ. Giữa bọn họ, cách nhau một đoạn thời gian


“Cô ta có thể sao?”. Kinh Phiến nhịn không được hỏi.



Mặc dù sự

nhanh nhẹn và cảnh giác của Mai Hoa khiến bọn họ cùng chứng kiến đồng

thời thừa nhận, nhưng sao thì đây cũng là lần đầu tiên nàng bước vào

giang hồ, mà đối phương, lại là phó bảo chủ tiếng tăm lừng lẫy mười mấy

năm của Phi Ưng Bảo, cho dù thật sự đánh bại ả ta, chỉ e Mai Hoa cũng

chỉ còn không tới nửa mạng.



“Ta cũng là lần đầu bước vào giang hồ hạ gục người đứng đầu lôi đài trăm năm của Phong Đái Các đấy!”. Song Tịnh nhún vai nói.



Nhưng sư phụ của ngươi là Bất bại nữ hiệp Phù Bình đó! Tất cả mọi người trừng mắt nhìn nàng nghĩ thầm.



“Mai Hoa, cô nói xem?”. Vẫn là Huyền Sinh quay đầu nhàn nhạt hỏi.



Chỉ thấy Bát đường chủ Thiên Hạ Quán khẽ giật giật khóe môi, hồi lâu mới nghiêm túc

mà ra vẻ trấn định nói: “Hận của Tam tỷ, ta nhất định phải báo!”.



Gặp đối thủ

như vậy, thật ra nàng cũng bồn chồn trong lòng, nhưng hình dáng và giọng nói của tam tỷ dường như còn ở ngay trước mắt, những lời dạy bảo tận

tâm, sự huấn luyện nghiêm khắc kia vẫn còn ghi tạc rõ ở trong lòng, đối

mặt với kẻ hại chết ân sư này, nàng không thể lùi bước!



Lùi một

bước, sẽ không xứng làm Bát đường chủ Thiên Hạ Quán, không xứng đứng

vững trên giang hồ, càng không xứng làm đệ tử của Lâm Thược Dược.



“Vậy thì, đi đi Mai Hoa”. Song Tịnh nhàn nhạt nói, vỗ vai nàng, ung dung lại dịu

dàng mỉm cười: “Không nên tạo cho mình quá nhiều áp lực, lôi hết thứ mà

ngươi học được trong mấy năm nay, điều thấy được trong lần ra ngoài này

ra, đừng nghĩ đây là trận đấu đầu tiên của ngươi, mà hãy nghĩ nó là trận đấu cuối cùng, như vậy, ngươi chắc chắn sẽ thắng!”.



“Dù sao

chúng ta sẽ không rời đi”. Kinh Phiến cũng hào phóng giang tay: “Nếu như ngươi thật sự bị treo lên, còn có chúng ta đỡ lấy!”. Sau đó, nhận được

ánh mắt cảnh cáo của Huyền Sinh, liền hừ lạnh một tiếng, quay đầu như

không có chuyện gì nói: “Dĩ nhiên, ngươi không chết là tốt nhất!”.



“Đây là cái

kiểu khích lệ gì hả miêu nữ!”. Trọng Trọng Lâu lâu chủ bất giác lắc đầu, nhưng cũng nghiêm túc nhìn nàng, không có vẻ cợt nhả bình thường, là vẻ lãnh đạm xa cách nhưng nghiêm khắc nói: “Nhớ kỹ lời ngươi vừa nói với

ta”.



Mai Hoa sửng sốt, sau đó liền bật cười.



Ba năm sau, ta sẽ vượt qua ngươi, cho nên, phải sống, để thấy thành quả của ta.



Ánh mắt của

nàng lướt qua từng người đứng bên cạnh, chỉ thấy bọn họ đều trịnh trọng

mà kiên định nhìn mình, trong đáy mắt là sự tin tưởng và cổ vũ. Gió lớn

thổi qua, lá cây và đồng cỏ lay động xào xạc, dường như, xoay người, còn có thể thấy Thược Dược dùng ánh mắt sắc bén, giống như khi huấn luyện

trước đây, lẳng lặng quan sát mình.



Mai Hoa nắm chặt song đao trong tay, từng bước đi về võ đài phía trước.



Không thể thua, tam tỷ đang nhìn, dù cho thế nào, ta cũng không thể thua.