Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 176 : Lại đến nơi này. Mùa hoa rơi gặp lại chàng (4)
Ngày đăng: 15:23 19/04/20
Ô vân mãn thiên sương tuyết phiêu, ngộ dĩ sơn loan thị thiên đoan.*
*Tạm dịch: Mây đen đầy trời sương tuyết bay, nhận nhầm dãy núi với đỉnh trời.
Gió bắc lạnh thấu xương, vù vù thổi qua, âm thanh cùng giá rét cơ hồ có thể cắt rách da thịt người.
Vách núi cao hiểm trở, đột ngột dốc thẳng xuống, tại đây có hai người đứng đối diện nhau.
Nữ tử kia mặc một thân áo xanh, vạt dài, tay rộng, sắc xanh thanh mát tươi mới như cây lá mùa xuân, đứng trong một vùng tuyết trắng, phảng phất
như chồi trúc xanh thẳng tắp, nhẹ khoe sắc xuân; gió lớn nổi lên, thổi
tà áo cùng tay áo phất phơ, mái tóc dài đen nhánh như được dòng suối
trong xanh tráng qua hơn nửa, vẻ đẹp tươi sáng phiêu diêu trong gió.
Nàng cầm trong tay một thanh trường kiếm, gương mặt trắng trẻo, thanh tú không chút biểu cảm, nhưng giữa hai chân mày lại có một tia buồn bã,
một chút bất đắc dĩ, một chút tiếc hận nhìn người trước mặt.
Đứng đối diện nàng là một nam tử, tư thái anh tuấn, đĩnh đạc, đường nét rõ
ràng, đôi mắt chứa đầy tình cảm, hắn đã bị thương, trường kiếm cắm trên
mặt đất đầy tuyết, xung quanh lốm đốm vài giọt máu đỏ tươi, hắn ôm cánh
tay trái, tay áo dài đã bị xé rách, máu theo đầu ngón tay không ngừng
nhỏ xuống.
Hắn khó khăn nhìn nữ tử trước mặt, gắng gượng nở nụ cười, tuy là mang theo đau đớn nhưng vẫn dịu dàng thương tiếc.
“Kiếm của nàng vẫn nhanh như vậy.”
“Đừng đánh nữa.” Phù Bình rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Ngươi đánh không lại ta đâu.”
“Ta nói rồi…” Nam tử kia vừa ho vừa khó khăn thở dốc mỉm cười: “Hôm nay…
hoặc là ta chết dưới kiếm của nàng, hoặc là… nàng cùng ta trở về.”
“…” Phù Bình không nói, nàng lẳng lặng nhìn nam nhân vừa ngoan cố vừa kiên
trì trước mặt, không biết nên vì dũng khí của hắn mà vui mừng hay vì mối si tình của hắn mà rơi lệ.
Hai người bọn họ, biết nhau lâu như vậy, tính ra cũng đã hơn hai mươi năm rồi.
Nhưng vì sao, hắn trước sau vẫn không hiểu nàng?.
“Ngươi biết là ta không muốn giết ngươi mà.” Sau cùng, nàng nhẹ giọng nói, cố nén xuống một tiếng thở dài.
“Nàng sẽ sao?” Sở Dạ nhìn nàng thê lương hỏi, rồi nói như tự trả lời: “Nàng sẽ.”
Phù Bình không trả lời, khẽ nhíu mày.
“Mà ta, cũng nguyện ý chết dưới kiếm của nàng”. Hắn có chút ưu thương mỉm
cười, ánh mắt dịu dàng, yêu chiều nhìn nàng, như đang nhìn một đứa trẻ
nghịch ngợm vậy.
“…” Phù Bình thở dài lắc đầu, ánh mắt lãnh đạm: “Ngươi vì sao vẫn không hiểu?”
như ngọc sáng trong đêm, bất giác thở dài.
“Song Tịnh, huynh…” Hai chữ sau chưa kịp nói, đã bị nàng dùng ngón tay ngăn lại.
“Chờ đến lúc chúng ta trở lại Thất Thạch Môn, hãy tiếp tục nói với muội.” Nàng nở nụ cười nói, hai mắt như trăng rằm.
“Cũng được” Chàng mỉm cười gật đầu, cuối cùng buông tay để nàng rời đi. Chính lúc tay nàng rời khỏi người mình, lại không tự chủ giữ nàng lại, dùng
sức kéo nàng vào lòng mình, cúi xuống nói nhỏ gì đó vào tai nàng.
“…”
“?” Lũng Dã thấy gương mặt Song Tịnh đỏ bừng, nghi hoặc không biết Huyền Sinh vừa nói gì.
“A!” Bỗng nhiên môn chủ Thất Thạch Môn hô lên, lập tức nghiêng đầu: “Đi
thôi, đi thôi…” Khó có lúc nàng thẹn thùng như vậy, chỉ thấy nàng không
tự chủ cúi đầu, rồi vội vàng chạy đi.
“Khoan đã!” Huyền Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng.
“Ta sẽ không cho ông ngăn cản bọn họ.” Huyền Sinh lạnh lùng cười, tập tức đứng chắn trước hai người họ.
“Không phải…ta…” Thành chủ Bán Nguyệt thành đang muốn nói, thì nghe một tiếng “Binh!”
Hai người quay đầu lại, đã thấy Song Tịnh nghiến răng ôm đầu, đau đến chảy nước mắt.
“…” Huyền Nguyệt im lặng buông tay: “Ta chỉ muốn nhắc nha đầu kia chú ý cái cây phía trước.”
“…”
“…”
“Tóm lại…” Thừa dịp Huyền Sinh còn chưa xoay người lại, Huyền Nguyệt đã xoạt một tiếng rút ra hai thanh trường kiếm, một lục một lam, trước kia,
cũng như Huyền Sinh giỏi dùng song kiếm, trên tay Sở Dạ thiếu hiệp cũng
có một đôi danh kiếm, tên là Thương Khung.
Huyền
Nguyệt cầm kiếm trong tay, chỉ vào Huyền Sinh cười nhạt: “Mỗi lần con
trong mười chiêu đả thương được ta, ta sẽ trả lời con một vấn đề.”
“Hừ!” Huyền Sinh cũng rút kiếm, Dạ Thiên kiếm một đen một trắng, như ngày và
đêm, cũng xoạt một cái giống như phụ thân, cũng mang vẻ cười: “Ông đừng
quá coi thường người khác.”
Cuồng phong thổi đến, toàn bộ hoa lê trong sơn cốc cuồn cuộn bay lên.
Trận quyết chiến giữa hai cha con xa cách mười năm, rốt cục cũng bắt đầu.