Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 177 : Cuộc chiến bất bại. Có quyết tâm sẽ thành công (1)

Ngày đăng: 15:23 19/04/20


Viễn thượng hàn sơn thạch kính tà.*



*Tạm dịch: Núi lạnh xa xa, lối đá nghiêng.



Tám người vào núi, giờ chỉ còn lại có hai người.



“Hắn sẽ không thắng được.” Trên đường lên đỉnh Thanh Sơn, Lũng Dã vẫn còn

nghĩ về hình ảnh hai cha con họ Huyền đứng đối nghịch nhau, đột nhiên

nói.



“Ta biết.” Ánh mắt bình tĩnh, Song Tịnh lạnh

nhạt cười nói: “Trên giang hồ, chỉ có duy nhất một người được Bất Bại nữ hiệp Phù Bình xem là đối thủ, chính là Sở Dạ đại hiệp – thành chủ Bán

Nguyệt thành, Huyền Nguyệt.” Nàng quay đầu lại, nhìn về phía chân núi,

rừng núi thâm sâu, lại rộng lớn như biển, nơi phụ tử kia giao đấu đã sớm bị che khuất bởi một mảng cây cối um tùm.



Không thấy bóng dáng Huyền Sinh khiến nàng hơi lo lắng, thở dài: “Mà người duy

nhất trong thiên hạ không bị đánh bại, chính là sư phụ ta. Huynh ấy sẽ

không thắng, mà ta, cũng sẽ không thắng.”



Đôi mắt

luôn nhìn vô định của Lũng Dã chợt ánh lên một tia cảm xúc, nàng ấy

ngẩng mặt nhìn lên đường núi, vô thức hỏi: “Nếu đã như vậy, tại sao còn

muốn đi?”



Song Tịnh không nói, lát sau mới cười khẽ: “Có một số việc, nếu biết trước kết quả thế nào, có khi sẽ không làm nữa.”



Môn chủ Thất Thạch Môn nhịn không được quay đầu nhìn lại, gió lớn thổi qua, áo choàng tung bay như cánh buồm trước gió.



“Nếu nắm chắc phần thắng, thì sẽ không có khát vọng muốn được sống. Mà ngay

giữa thời khắc sinh tử, có một số việc, sẽ thấy càng thêm rõ ràng. Không bị bức đến đường cùng, người ta sẽ không thấy được thì ra sống sót đáng quý biết bao, không thấy được tương lai phía trước.” Song Tịnh khẽ giải thích, như trả lời câu hỏi của Lũng Dã, dường như cũng là nói với chính mình.



Lũng Dã im lặng, ngước đôi mắt bình tĩnh nhìn

nàng, rồi lại rũ mắt xuống: “Chết… thật là một chuyện rất tốt đẹp.”

Trong lời nói của nàng ấy, rốt cục cũng thấy được một tia cảm xúc.



Song Tịnh không trả lời, cũng không ngạc nhiên bởi sự hâm mộ trong lời nói

của Lũng Dã, chỉ cười cười, không còn vẻ mặt ngây thơ mà giảo hoạt kỳ

quái ngày thường, giống như một nữ tử thản nhiên nhìn rõ hồng trần, trải thấu giang sơn, dáng vẻ lại càng hợp với truyền kỳ đệ nhất giang hồ

Diệp Song Tịnh hơn nữa.



“Lúc mới ra giang hồ, điều

đầu tiên cần phải học, đó là hiểu rõ cái chết. Hoặc là…” Nàng cũng không quay đầu lại, cười với Lũng Dã: “Bởi chỉ khi hiểu rõ cái chết, mới có

thể cảm thấy, sống trong giang hồ là một chuyện sảng khoái biết bao.

Muốn yêu thì yêu, muốn hận thì hận, oanh oanh liệt liệt, giống như mỗi

một ngày đều là ngày cuối cùng, sống hết mình như vậy.”



Lũng Dã nhìn nàng, bất giác hỏi: “Vậy hiện tại, đang đến gần cái chết, ngươi suy nghĩ chuyện gì?”



Song Tịnh sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười: “Nghĩ đến… sống sót!” Nàng đáp,

thấy hai người đã đến gần đỉnh núi, bất giác xoay người đi đến bên vách

đá.



Chỉ thấy, không trung mờ mịt, từng đám mây lớn

bồng bềnh trôi phía cuối chân trời, thay đổi nhanh chóng, báo trước một

trận mưa gió đang kéo đến.



Dưới chân là núi cao rừng thẳm, trùng trùng điệp điệp, rừng cây rộng lớn như biển, bao trùm cả vùng đất.



Không khí nhờ mưa mà mang hương vị trong lành, dễ chịu.



Lúc này, một đám mây thật lớn kéo đến phía trên rừng cây, mưa phùn rả rích nhẹ nhàng rơi xuống.



Song Tịnh hít thở thật sâu.



Hồi ức chợt tràn về như suối.



Huyền Sinh lạnh lùng, xa cách lúc mới đến Thất Thạch Môn, Triệt Thủy không

chút do dự cùng nàng đi khắp chân trời góc bể, Mai Hoa khẩu khí cương

liệt như lửa nhưng lại dễ kích động, bốn người cùng nhau chạy trốn hết

sức chật vật. Lần đầu bước chân vào lệ cốc, gặp phải Lũng Dã, hết sức

kinh ngạc và bối rối. Ở Kiếm Nhu sơn trang, có Hoa Vô Song và Kinh Phiến chỉ điểm trong sương mù, Phi Ưng Bảo hung hăng đến cướp ngọc bội Bán

Nguyệt và Tỏa Tâm Đồng Kính….



Tất cả hồi ức vây lấy

nàng, âm thanh cùng hình ảnh không ngừng lướt qua, sau cùng dừng lại ở

thân ảnh của Bất Bại nữ hiệp Phù Bình.



“Con nhất định phải tới, chứng minh là ta đã sai”.


theo lực đạo của bà mà trở nên sắc bén như đao, toàn bộ lá cây đều bị

cắt ngang: “Diệp Song Tịnh, người khác có thể, vì sao con không thể? Nói cho cùng, con cũng là mãi đắm chìm trong quá khứ huy hoàng, tự nhốt bản thân trong bến mê!”



Những lời nói lần này thật sự

khiến cho Song Tịnh giật mình, không để ý, lại bị Phù Bình đánh một

quyền trúng ngực, loạng choạng té vào bụi cỏ. Gắng gượng bò dậy, toàn

thân đẫm mồ hôi lạnh, gương mặt trắng bệch, đau đớn trên người cũng

không cảm thấy.



Nhưng Bất Bại nữ hiệp còn chưa muốn buông tha nàng, hô khẽ một tiếng, đã đứng trước mặt môn chủ Thất Thạch Môn.



Song Tịnh đột nhiên ngẩng đầu, thấy Phù Bình tung song chưởng, người đã ở

trên đỉnh đầu nàng, nhận ra đó là chiêu “Thiên Nữ Lạc Phàm”, tự biết

không thể nào tránh thoát, trong thời khắc cấp bách, vô số ý nghĩ vụt

qua đầu, lại có một ý niệm vô cùng rõ ràng hiện ra.



Sống sót, nhất định phải sống trở về!



Một khắc kia, nàng dùng hết chân khí trong người nhảy vọt lên, thân ảnh hóa thành một đường thẳng tắp, lách qua bên hông Phù Bình, chính lúc này,

không hề suy nghĩ, nhắm mắt trở tay rút một cái, tựa như đã tập luyện

động tác này không biết bao nhiêu lần.



Chỉ nghe một tiếng ”xoạt” thật nhỏ.



Ngón tay đã chạm được cánh cung màu bạc lạnh như băng kia, cầm trong tay.



Một khắc đó, đã dùng hết sức lực.



Nàng từ trên không trung, nặng nề rơi xuống trên cỏ.



Choáng váng dữ dội.



Song Tịnh rạp trên mặt đất, nắm chặt vũ khí trong tay, dường như dựa vào nó mà có thêm sức lực, để mình không mất ý thức.



Cách nàng không xa, Phù Bình đứng yên, trầm mặc nhìn nàng.



“…” Môn chủ Thất Thạch Môn hít thở gấp gáp, như muốn thu hết không khí xung quanh vào trong lồng ngực. Quyền chưởng vừa trúng lập tức phát đau mãnh liệt, nàng cảm thấy đầu như muốn nổ tung, mắt nổ đom đóm. Lúc này, lại

cảm thấy có một bàn tay áp vào lưng mình, ổn định tâm mạch và nội lực

đang chạy loạn trong cơ thể.



“… Chỉ dùng có ba chiêu.” Phù Bình thản nhiên nói, bất giác bật cười khẽ: “Tịnh Nhi, con làm tốt lắm.”



“…Hô…Hô…” Song Tịnh vẫn đang thở hào hển, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu tuôn xuống như mưa.



Bên tai là tiếng ong ong, hình ảnh trong đầu như đèn kéo quân lúc ẩn lúc hiện.



Diệp Song Tịnh mất sạch võ công, thật là thảm hại.



Nếu không nhờ Diệp gia nhiều đời đều giỏi chế tạo binh khí, Thất Thạch Môn đã sớm suy vong.



Tuy rằng rất thảm hại, nhưng nhớ lại năm năm này, thứ đầu tiên nàng nhớ tới, vẫn là những chuyện tươi đẹp, ấm áp.



Trữ Đô và An Hành luôn kề vai sát cánh, bầu bạn bên mình; tỷ tỷ và tỷ phu

luôn chở che bênh vực; Trọng Trọng Lâu vì nàng mà hết lòng xử lý việc

lớn nhỏ trên giang hồ. Bọn họ ở nơi mà nàng không nhìn thấy, dốc lòng

chiến đấu, vì để giữ cho thế giới của nàng được cân bằng và bình an. Chỉ lo lắng nàng ở trong sơn cốc kia, cứ mãi đau thương buồn bã nhìn về

phía xa xăm, nhìn lại những tháng ngày đã qua.



Nhưng chuyện ấy đã kết thúc rồi, Diệp Song Tịnh lúc này, đã có thể bắt đầu một lần nữa.



Như lời Phù Bình nói, ai mà không có khởi đầu khó khăn chứ.



Năm mười sáu tuổi kia, nàng đã thấy rõ được ranh giới của giang hồ, thám hiểm từng ngóc ngách của giang sơn tươi đẹp này.



Vì sao không thể mạnh mẽ đứng lên một lần nữa?



Song Tịnh cắn răng, cố gắng bò dậy, hất nhẹ tay Phù Bình, quỳ một chân xuống đất, tay phải đè lên ngực trái, kính cẩn cúi đầu: “Đệ tử… cung kính

chịu… sự dạy bảo của sư phụ.”



Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phù Bình thấp thoáng vẻ yên lòng, vui mừng mỉm cười gật đầu.



“Đứng dậy đi.”



Song Tịnh cắn răng đứng dậy, lúc ngẩng đầu, ánh mặt trời xuyên kẽ lá, chiếu trên mặt đất.



Truyền kỳ về thế hệ của Diệp Song Tịnh, đã qua.



Con đường tiếp theo, dường như còn rất xa, lại không biết phía trước sẽ chia ra bao nhiêu nhánh.