Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 178 : Cuộc chiến bất bại. Có quyết tâm sẽ thành công (2)
Ngày đăng: 15:23 19/04/20
Vũ quá phong lai khẩn, sơn tắc hoa lạc trì*
*Tạm dịch: Mưa theo gió ùa về, núi đầy hoa rơi muộn.
Gió thổi qua rừng trúc, tầng tầng xanh biếc như sóng cuộn.
“Keng…” hai bóng người giao nhau, tiếng va chạm thanh thúy vang lên, ánh bạc
chợt lóe, vài tia lửa bắn ra. Qua vài lần giao thủ, hai người cùng dừng
lại trên đầu ngọn trúc đang không ngừng lay động.
Huyền Sinh nắm chặt cánh tay bị đâm trúng, máu đỏ thấm ướt tay áo. Mũi chân
vừa dừng trên ngọn cây, liền tránh sang trái, bên tai có tiếng gió xẹt
qua, còn chưa kịp phản ứng, đã có một đường đao sắc bén nhắm thẳng tới.
Hắn xoay người tránh được, nhảy lên thật cao muốn thối lui, nhưng đối
phương đã nhanh hơn một bước, chỉ kịp nghe phía sau hô một tiếng, vừa
mới quay đầu, liền thấy một thanh kiếm khác chém đến trước mặt!
Chát!
Tiếng sắt va vào nhau pha tan sự tĩnh lặng của rừng trúc.
“A…!” Huyền Sinh nhíu mày, cắn chặt răng tránh một kiếm này, mồ hôi lạnh tuôn khắp người.
Không hổ là phụ thân. Dù là thân thủ hay nội lực cũng đều vượt xa mình.
Đánh một lúc, không chỉ kinh hoàng bội phục, còn thấy một cơn tức giận dâng
lên trong lòng, hắn thấp giọng quát, tay trái vung lên.
Hai người giằng co một hồi, biết không thể kéo dài thêm nữa, cùng lúc hô
một tiếng, lại tách ra, lui lại đứng trên ngọn cây quan sát đối phương.
Sở Dạ đại hiệp nheo mắt, cẩn thận đánh giá đứa con thứ của mình.
Chỉ thấy toàn thân Huyền Sinh tản ra hơi thở lạnh lẽo, sát khí ẩn hiện,
đường nét khuôn mặt rõ ràng, đôi con ngươi sắc bén như chim ưng đang
cảnh giác quan sát xung quanh, tư thế và dáng vẻ y hệt mình nhiều năm về trước.
Đột nhiên, một trận gió thổi qua, lá cây xào xạc, cành cây nhẹ cong, không ngừng lay động.
Vài chiếc lá mùa thu xoay tròn rồi rơi xuống, nhưng còn chưa chạm đất, đã đột nhiên bị cắt thành nhiều mảnh!
Không trung vang lên tiếng leng keng thanh thúy.
Huyền Sinh rút song kiếm trên lưng ra, mũi kiếm lạnh lẽo một đen một trắng
giống như ngày và đêm, chỉ thấy hắn đang cầm thế chữ thập rồi chợt vung
lên hai đường, nhanh như chớp đỡ lấy song kiếm của phụ thân.
Huyền Sinh dùng song kiếm của mình tựa như trợ thủ vô cùng đắc lực, nhưng
song kiếm màu xanh của Sở Dạ lại nhẹ tựa lông chim, chỉ thấy thành chủ
Bán Nguyệt Thành từ dưới đánh ngược lên, mạnh mẽ ập đến, khiến Huyền
Sinh phải lui lại mấy bước, thấy vai trái phụ thân có một chỗ sơ hở, khẽ quát một tiếng, hắc kiếm trong tay phải đâm tới, Sở Dạ đại hiệp khom
người né qua, hơi lui nửa bước, không chờ nhi tử đánh thêm một chiêu
nữa, tay trái đã vung kiếm chém tới.
Huyền Sinh thấy vậy, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, bất giác thốt lên: “Không được rồi…!”
Lời còn chưa dứt, đã cảm thấy một dòng lốc xoáy xuất hiện bên người, cây
cối xung quanh ào ào ngả về phía họ, Huyền Nguyệt quát khẽ một tiếng,
một kiếm chém ra, lập tức cát bay đá chạy, kiếm khí bừng bừng quét ra
tạo thành một vòng lực đạo, Huyền Sinh không kịp tránh, liền bị quăng về phía rừng cây đằng sau, tiếng cây gãy không ngừng vang lên “răng rắc”.
“A a a a…!” Chỉ nghe “Bịch” một tiếng, hắn cuối cùng bị đập vào một gốc cây rơi xuống.
Máu từ trên trán chầm chậm chảy xuống, che khuất biểu hiện trong đôi mắt.
Huyền Sinh thở gấp, chống kiếm đứng dậy. Toàn thân đau đớn nhưng lại bật cười.
nghe “xoẹt” một tiếng, kiếm kia lướt qua bả vai Huyền Sinh, xuyên qua y
phục, để lại một đường máu đỏ.
Đau đớn kia bỗng khiến Huyền Sinh bừng tỉnh, hắn thôi không còn thương xót, lấy lại bình tĩnh, hai tay vừa động, xuất ra một chiêu “Đương Không Minh Nguyệt*” như mây
bay nước chảy, vô cùng phóng khoáng. Chiêu này chú trọng tâm tĩnh khí
bình, kiếm và tay hòa thành một thể, dùng vũ khí mà giống như song
quyền, chiêu thức tao nhã, động tác mượt mà, lấy nhu chế cương.
*Đương không minh nguyệt: Trăng sáng nhô cao.
Hành vi của phụ thân khiến Huyền Sinh phẫn nộ, nhưng càng thấy thương hại
nhiều hơn, vô cùng thất vọng, đã không còn thấy một người hơn hai mươi
năm đau khổ theo đuổi một bóng hình, ngược lại chỉ là một người đáng
thương, đáng giận, đáng tiếc mà thôi, nghĩ vậy, liền có cảm giác mây tan trăng tỏ, không còn coi Sở Dạ đại hiệp là mục tiêu không bao giờ vượt
qua được, tâm tình thay đổi, chiêu kiếm vì thế mà hạ xuống càng nhẹ
nhàng kiên định hơn.
Chỉ thấy Dạ Thiên kiếm xoay
tròn, nhẹ nhàng như múa nhưng ẩn chứa sự sắc bén, từng chiêu liên tiếp
dày đặc, Huyền Nguyệt trong lòng tức giận, nội lực liền đại loạn, có
chút không chống đỡ được.
Huyền Sinh đột nhiên xuất
ra một hư chiêu, Huyền Nguyệt nghiêng người tránh được, nhưng chiêu thứ
hai lại chém tới, ánh nắng rọi vào Dạ kiếm, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên,
khiến Sở Dạ đại hiệp phải nhìn sang nơi khác, lúc này kiếm pháp Huyền
Sinh lại chuyển, vô cùng sắc bén, chỉ chút nữa là đâm trúng ngực ông ta, còn cách 1 tấc thì dừng lại, rõ ràng đã nương tay. Huyền Nguyệt nhân cơ hội này bổ xuống một kiếm, kiếm pháp nhanh dần, nhưng Huyền Sinh cũng
ngày càng nhuần nhuyễn, tốc độ song kiếm so với ông ta càng nhanh hơn.
Bỗng Sở Dạ đại hiệp hét lớn một tiếng, thấy sơ hở bên cánh trái, tung mình
nhảy lên, đá một cước vào giữa cằm Huyền Sinh. Chỉ nghe một tiếng kêu
đau đớn, Huyền Sinh đã bị đá bay đi, Huyền Nguyệt định nhảy lên đuổi
theo, chỉ thấy một đạo ánh sáng chợt lóe, Thiên kiếm được đứa con vừa bị hắn đá bay dùng hết sức ném đến.
Tiếng xương cốt nứt vỡ vang lên, Huyền Nguyệt mở to mắt không dám tin.
Huyền Sinh vừa rồi dùng đến bảy thành công lực, quăng Thiên kiếm xuyên qua vai phụ thân, ghim ông ta vào thân cây phía sau.
Nhị thành chủ của Bán Nguyệt Thành gấp gáp thở, tựa vào vũ khí, gắng gượng
đứng lên đi đến trước mặt phụ thân. Một kiếm này rất mạnh, hắn không lo
Sở Dạ đại hiệp có cơ hội đánh lén.
Hắn lặng im, đứng thẳng nhìn phụ thân, đối phương cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Cuối cùng Huyền Sinh tiến lên, rút Thiên Kiếm ra. Sau đó điểm huyệt cầm máu cho Sở Dạ.
Hắn xoay người, đã trông thấy Bất bại nữ hiệp Phù Bình đang lẳng lặng đứng nhìn Sở Dạ đang ôm vết thương ngồi dưới tàng cây.
“Tịnh Nhi đang chờ ngươi trên núi”. Phù Bình nói với hắn, nhưng tầm mắt không rời Huyền Nguyệt.
Huyền Sinh gật đầu, lạnh lùng hỏi: “Triệt Thủy hắn…”
“Ta sẽ lập tức đi xem… Ta cũng có để lại thuốc giải cho Tịnh Nhi, nếu ngươi không yên tâm”. Bất Bại nữ hiệp cũng không nhìn hắn, đi thẳng tới chỗ
Sở Dạ đang rên lên đau đớn.
Huyền Sinh không nói gì, quay đầu liếc nhìn phụ thân, rồi xoay người đi lên núi.
“Cứ vậy mà rời đi, không từ biệt phụ thân ngươi sao?” Lời của Phù Bình từ sau truyền đến, thản nhiên hờ hững.
Nhưng không có câu trả lời, trong rừng cây chỉ vọng lại tiếng gió thổi cỏ
lay. Một lát sau, tiếng Huyền Sinh theo gió truyền đến:
“Ta đã không còn phụ thân từ lâu rồi.”