Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 179 : Cuộc chiến bất bại. Có quyết tâm sẽ thành công (3)

Ngày đăng: 15:23 19/04/20


Huyền Sinh tìm được Song Tịnh ở một nơi mọc đầy u doanh thảo.



Hắn theo lời của Phù Bình mà tìm tới, đã thấy nàng đang khoanh chân ngồi

trên cỏ, tay cầm một đóa hoa nhỏ, buồn chán ngâm nga một khúc ca, tựa

như trận chiến kinh tâm động phách này cũng chỉ như trò chơi ngày thường mà thôi.



Sắc trời thay đổi, từng rặng mây đen che mù cả dãy núi, gió lúc hoàng hôn mang theo hơi ẩm, bên dưới khoảng không

vừa quang đãng vừa râm mát là một vùng mọc đầy u doanh thảo đều đã

trưởng thành, trong sắc xanh lam, những cánh hoa tim tím chập chờn theo

gió, tạo thành một vùng biển sặc sỡ. Môn chủ Thất Thạch Môn ngồi ở giữa, tóc xõa ra như suối, gương mặt hơi nhếch nhác, áo choàng màu lam thơm

mát cũng bị rách vài chỗ, nhưng trong mắt lại lấp lánh ánh cười, so với

trước càng tỏa sáng như châu ngọc. Sau lưng, sương trắng uyển chuyển

chầm chậm bao lấy nàng.



Huyền Sinh đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau.



Thời tiết khi đó cũng như bây giờ, cô nương ấy gấp gáp chạy đến đón tiếp hắn lần đầu tới Thất Thạch Môn, đụng phải cánh cửa, đau đến nghiến răng ôm

đầu, sau đó đứng dậy, ánh mắt cũng trong trẻo, lấp lánh như lúc này,

khiến cho hắn thoáng thất thần. Lúc đó hắn cũng không biết nàng là ai,

càng không biết số mệnh hai người sẽ như dây leo quấn quít không bao giờ chia xa, chỉ là cảm thấy dưới ánh mắt ấy, cảm nhận về thế giới của nàng hẳn là mang màu sắc vô cùng thuần khiết, vô cùng tươi đẹp.



Ngày đó, cứ như vừa mới hôm qua.



Chợt nhớ lại không biết bao nhiêu hình ảnh, tiếng cười sang sảng dưới ánh

mặt trời, pha lẫn sự tức giận của Triệt Thủy, hỏi hắn sao lâu như vậy

mới tới; khi Mai Hoa ở trong xe ngựa kề dao lên cổ Song Tịnh; hay quãng

đường chạy trốn cực khổ nhưng chẳng lúc nào thiếu tiếng cười; là lúc ở

Kiếm Nhu Sơn Trang kinh ngạc nhìn thấy cung điện trong núi đá, còn cả

lần đó, sau khi ngã từ trên vách núi xuống lệ cốc, Song Tịnh nói với

hắn, hắn chính là giang hồ của nàng…



Trong khoảnh khắc, từ lần đầu quen biết đến khi gặp lại rồi kề vai sát cánh, tất cả dường như chỉ trong một chớp mắt.



Thật may chúng ta đều kiên trì được rồi.



Thật may, muội không từ bỏ huynh.



“Song Tịnh”. Hắn nghe thấy giọng mình không kìm được mà dịu dàng.



Môn chủ Thất Thạch Môn nghe vậy, lập tức xoay đầu lại, cười toe toét, chạy

ào đến, kéo tay hắn, lại vùi đầu vào trong ngực hắn: “Huynh tới rồi,

huynh tới rồi”. Bỗng ngửi thấy mùi máu, liền ngẩng đầu, căng thẳng hỏi:

“Huynh bị thương à?”.



“Chỉ là chút ngoại thương thôi”. Huyền Sinh nhẹ cười, cúi đầu vuốt tóc nàng.



Thấy trong đôi mắt trong trẻo hiển hiện hình bóng của mình, hắn thất thần

nhìn nàng, đây mắt, đây mũi, miệng, sườn mặt, ngón tay cũng vô thức mà

theo đó mà bồi hồi mân mê.



Song Tịnh nhìn hắn khó hiểu, chớp chớp mắt: “Sao vậy?”.



“Không…” Huyền Sinh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, nói: “Ta chỉ đang nghĩ, ta vẫn

luôn quên nói với muội hai câu. Bây giờ mới lại nhớ ra.”



“Hả?” Song Tịnh nghe vậy, ánh mắt không tự chủ mà sáng ngời, nhìn hắn chờ

mong như thú cưng đợi được chủ nhân tưởng thưởng, chỉ còn thiếu điều

ngoe ngẩy đuôi mà thôi: “Câu gì, câu gì, câu gì?” Mau nói huynh yêu

muội, huynh yêu muội, huynh yêu muội đi!



“Đó là…”

Huyền Sinh ôm lấy nàng, cánh môi đặt bên tai lơ đãng cười nói: “Cám ơn

muội, còn nữa, huynh xin lỗi”. Hắn vùi đầu trên vai nàng, hít thật sâu

mùi hương cỏ xanh hòa cùng hương hoa bách hợp chỉ thuộc về Song Tịnh.


Hai người thoáng nhìn nhau.



Song Tịnh bất giác nhíu mày: “Không có gì xảy ra…”



Oành…



Một tràng tiếng động trầm dày chấn động cả ngọn núi, dường như từ sâu trong lòng đất truyền ra, chỉ thấy chim chóc xung quanh kinh sợ bay lên, toàn bộ vách núi đều rung chuyển nhẹ. Huyền Sinh che chắn cho Song Tịnh, cảm thấy cát đá ào ào rơi vào người. Qua một lúc, lại im ắng.



“A…” Song Tịnh chớp chớp mắt, quay lại nhìn chung quanh một chút, thấy không có biến đổi nào nữa thì cười híp mắt tiến lên: “Tiếp tục thôi!”



Dưới sự chỉ dẫn của Song Tịnh, bọn họ chớp mắt đã đem tất cả chỗ đá tròn lấp lên trên, mỗi lần bỏ một viên vào thì xung quanh rung chấn một lần, đến viên cuối cùng, Huyền Sinh vừa rời tay khỏi hòn đá thì thấy cát bụi từ

trong khe hở cánh cửa phun ra ào ào, không khí khô nóng và ẩm mốc phả

vào mặt, hai người tránh không kịp bị ho đến chảy nước mắt, cũng không

lo đến tràng âm thanh ầm ầm không ngừng bên cạnh, khi bọn họ ngẩng đầu

lên lại, cửa đá trước mắt đã mở ra, một khối đá tròn đã bị nứt thành 2

nửa, mà bên trong, im ắng và tối đen đến nỗi giơ ngón tay ra chẳng thấy.



“Á…” Song Tịnh nhịn không được kêu lên, dựa ánh sáng bên ngoài để nhìn vào,

nhưng cũng chỉ thấy lờ mờ, mà phía sau bầu trời lúc hoàng hôn đầy mây

nên cũng không có nhiều ánh sáng mặt trời cho lắm.



“Có thể đi vào không?” Bỗng nhiên có người nói bên cạnh, Song Tịnh vốn đang hết sức chú tâm nhìn vào bên trong, bất ngờ nghe được tiếng nói lạnh

lẽo này, thiếu chút nữa nhảy dựng lên mà ngã vào vách núi, quay đầu lại, Lũng Dã không biết đã đến bên cạnh bọn họ từ lúc nào, ngoái đầu nhìn

vào bên trong. Đôi mắt bình thường không hề gợn sóng, giờ đây cũng có

chút kích động.



“Làm ta sợ muốn chết!” Môn chủ Thất Thạch Môn kinh hãi vỗ ngực nói, Huyền Sinh bên cạnh vỗ vỗ lưng trấn an nàng.



“…” Lũng Dã không nói gì, chậm rãi đi về phía trước, không tự chủ giơ tay

đẩy rộng cửa, thì thào nói: “Thật không dám tin, có thể đi đến bước

này…” Nàng ta khẽ chạm ngón tay đang run nhè nhẹ vào vết tích trên cửa:

“Bao nhiêu năm ta vẫn luôn quanh quẩn nơi đây, không hề nghĩ đến có lúc

có thể bước vào cánh cửa này…” Rồi quay sang Song Tịnh: “Ngươi có biết

phải làm gì tiếp theo không?”



Có quỷ mới biết!



Song Tịnh lắc đầu, kéo kéo tay áo Huyền Sinh, dè dặt đi vào.



Không khí bị đè nén đã lâu, khô nóng và oi bức phả vào mặt. Ánh sáng bên

ngoài chiếu đến không nhiều, qua một lúc, Song Tịnh mới thích ứng được

với ánh sáng bên trong, nàng chợt nhớ ra, vội vàng móc Tỏa Tâm Đồng Kính từ trong tay áo ra.



“?” Huyền Sinh nhướng mày.



“Triệt Thủy đưa cho muội, huynh ấy luôn mang chiếc gương này bên người”.



“Huynh cứ tưởng hai thứ này lúc trước đều đã đưa cho Hãn phu nhân của Phi Ưng Bảo rồi!”.



“Ha ha…” Song Tịnh cười, khóe mắt cong cong: “Hai món đồ này ở trong tay

muội đã lâu, muốn tạo ra thứ giống hệt, đương nhiên chẳng có gì khó. Tập Tuyền trước đây chưa từng nhìn thấy chúng, tất nhiên sẽ cho là thật.”

Nàng dừng một chút lại nói: “Ai bảo ả ta không chịu lễ phép cầu xin muội đưa cho mấy thứ này, nếu không thì muội đâu cần phải lừa gạt ả như

vậy?”.



Huyền Sinh nghe xong bật cười, lắc đầu định nói nhưng chợt phát hiện có ánh sáng lóe lên, bất giác rùng mình: “Chờ một chút!”.



“Hả?” Bị hắn dọa sợ hết hồn, Song Tịnh và Lũng Dã cùng xoay lại: “Sao vậy?”.



“…” Huyền Sinh nhíu mày, nắm cổ tay Song Tịnh, nhẹ nhàng di chuyển, chăm

chú nhìn vào nơi vừa lóe lên tia sáng: “Muội như thế này… chuyển động

tay một chút, hình như… Chính là ở… Ở đây!” Hắn đột nhiên dừng lại,

không chỉ hắn, hai người kia cũng bất giác kìm xuống tiếng hét kinh hãi.