Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 180 : Cuộc chiến bất bại. Có quyết tâm sẽ thành công (4)
Ngày đăng: 15:23 19/04/20
Thì ra, chiếc gương kia phản xạ ánh sáng từ bên ngoài, chiếu
thẳng tới một mặt gương khác đang phủ bụi thật dày, tiếp đến chiếc gương ấy cũng phản xạ lại ánh sáng, chiếu thẳng vào chiếc gương trên góc
tường đối diện, cứ thế chiếu qua chiếu lại, từ từ làm sáng cả sơn động,
mọi người lúc này mới phát hiện ra, nơi đây có đặt hàng vạn chiếc gương, ánh sáng phản chiếu khắp nơi, phảng phất vô biên vô hạn.
“Cái này…”
Song Tịnh và Huyền Sinh kinh hãi không nói nên lời, quan sát xung quanh, chỉ thấy vách núi cao không thấy điểm cuối, có ánh sáng nhưng cũng không
thể chiếu được tới nơi cao nhất, tường đá khắc kín hình vẽ và chữ. Chữ
viết uốn lượn như sương khói, cách nhau mà chẳng rời rạc, hình vẽ sống
động như thật, tầng tầng lớp lớp. Kết cấu bố cục, tỷ lệ hài hòa, nét vẽ
tinh tế, tuy bị phủ một lớp bụi dày, nhưng vẫn có thể thấy được lúc mới
khắc xong, là sống động đến mức nào.
“Đây là…?” Song
Tịnh mở to hai mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy trên hình vẽ là phong cảnh
rừng cây non nước, từ chỗ cánh cửa mà bọn họ bước vào, uốn lượn lên
trên, có vài bóng người, giống với mấy đệ tử tập võ, khi thì ở trong núi khoa tay múa chân, khi thì chẻ củi dưới tán cây, lúc lại đánh nhau chỗ
ven hồ, hoa văn trên y phục của từng nhân vật đều được miêu tả khái quát thành thạo, nét khắc hoa cỏ trúc đá trơn tru, điêu luyện, nhìn qua,
từng chi tiết trên bức tranh dường đang cử động vậy. Nàng đặt chiếc
gương đồng đang cầm trên tay xuống tảng đá bên cạnh, sao cho nó vẫn tiếp tục phản xạ ánh sáng, không nhịn được tới gần những bức bích họa đó:
“Đây chíng là quang cảnh Thiên Hiệp Lâu lúc còn hưng thịnh ư?” Híp mắt
đánh giá những nhân vật kia, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh có dòng chữ
thật nhỏ, Song Tịnh tiến sát lại vách tường quan sát, lẩm bẩm: “Nhất
tiếu khuynh thành*… Cửu lý long cao*… Những thứ này đều được khắc thủ
công sao?” Nàng nhìn lên cao, thấy bên cạnh mỗi người đang tập võ đều có một dòng chữ nhỏ tinh tế, bất giác cảm thán: “Thật là một công trình vĩ đại!”
*Nhất tiếu khuynh thành: Một nụ cười khiến tòa thành nghiêng ngả.
*Cửu lý long cao: Rồng bay chín dặm.
“Hay là chúng ta nhân lúc còn ánh sáng hãy đi mau thôi…” Tiếng của Huyền
Sinh cách đó không xa truyền đến, hắn đứng trước một cánh cửa khác, lạnh nhạt nói: “Trời sắp tối đến nơi rồi.”
Lũng Dã cùng
Song Tịnh nghe vậy đều nhìn lên, thấy cửa đá kia không chìm sâu như cửa
đá ngoài đại môn, ở giữa cửa có chỗ trống nhỏ trũng xuống, có vẻ như để
đặt thứ gì đó vào. Nhị thành chủ Bán Nguyệt thành đưa tay gõ cửa, âm
thanh thanh thúy vang lên, có thể thấy được phía sau là một không gian
rất lớn.
Môn chủ Thất Thạch Môn cười một tiếng, lấy
ngọc bội Bán Nguyệt trong ngực ra, nhẹ nhàng đặt vào, vừa khít, Huyền
Sinh dùng sức di chuyển, âm thanh hơi chói tai chậm rãi vang lên, cánh
cửa kia, vừa chạm vào là lập tức mở ra.
Một đường hầm vô cùng tối.
Phía trước, ngay cả một chút ánh sáng cũng không nhìn thấy.
Ba người nhìn nhau, đồng loạt nhắm mắt lại.
Chỉ nghe xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vù vù từ cửa tràn
vào, môn chủ Thất Thạch Môn đưa tay lên, cảm nhận được hướng gió thổi về phía trước, không có bất kì thay đổi, tất cả dòng khí xung quanh đều
hướng về phía trước, liền biết đây con đường này còn thông với đường
khác, hơi vững tâm mở mắt ra.
“Đi thôi…” một hồi lâu, Huyền Sinh dắt tay Song Tịnh, quay đầu ý bảo Lũng Dã đang ở đằng sau, bắt đầu đi về phía trước.
Nơi này hoàn toàn tối thui, cảm giác như đang đi vào vực sâu yên tĩnh không đáy, ba người vừa đi vừa nhắm mắt, bước đi nhẹ nhàng dứt khoát, mặt đất bằng phẳng không có hố, liền bước đi như bay, không có bất kì vật cản
nào, cứ thế mà đi về phía trước.
Nhưng ngay cả như
vậy, không biết đi bao lâu rồi, phía trước vẫn là bóng tối, không có bất kỳ chút ánh sáng nào. Ba người đi tới mức cảm thấy đã sớm mất đi khái
niệm thời gian, bước đi lúc nhanh lúc chậm, nhưng vẫn không có bất kỳ
“Vậy thì sao?”
Huyền Sinh cười, tóc dài buông như suối chảy, thân thể rắn chắc vẫn đang có vết thương trùm lên người Song Tịnh, hắn nhẹ nhàng nắm cổ tay nàng
không cho nhúc nhích, nụ cười kia hơi giống với Đỗ Triệt Thủy và Diệp
Song Tịnh: “Dù sao cũng không có ai tới đây. Huynh liền chiều muội một
chút, thuận theo ý muội nhé?”
“Nhưng… Nhưng mà…” Song Tịnh còn muốn giãy dụa, nhưng hơi thở của đối phương ở bên tai đã chậm
rãi di chuyển, nàng cảm thấy Huyền Sinh khẽ cắn vành tai mình, hơi thở
nhất thời trở nên dồn dập, cúi đầu thở gấp.
“Song Tịnh à, huynh rất là nghe lời muội đấy…”
Nụ hôn nhỏ vụn mà kéo dài, bắt đầu từ khóe mắt nàng, dần dần hôn tới vành
tai, rồi đến gương mặt, chạm nhẹ một cái trên môi, môi người kia mềm mại lại pha lẫn bá đạo, Song Tịnh cảm giác cả người mình tựa như cánh bướm
đang run rẩy, chập chờn lúc cao lúc thấp, ngay cả nói cũng không rõ
ràng.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, chẳng biết lúc nào
đã lộ ra bả vai, làn da trắng như tuyết ở dưới ánh mặt trời dường như
trở nên trong suốt, ánh mắt Huyền Sinh như lạc vào sương mù, hắn cúi đầu cười một tiếng, như chuồn chuồn lướt nước hôn lên. Song Tịnh bị hắn làm cho ngứa ngáy, bất giác chu môi một cái, sau đó trở mình, áp đảo Huyền
Sinh ở phía dưới, chính mình phủ lên người hắn.
Lúc này, ánh mặt trời tươi sáng.
Mái tóc dài của hắn phát sáng như tơ lụa, quấn quýt cùng với tóc của nàng.
Ngón tay đan chặt, bốn mắt nhìn nhau.
Một thoáng kia, tựa như vĩnh hằng.
Khoảng cách giữa bọn họ chỉ bằng một nắm tay, trong đôi mắt hắn phản chiếu hình bóng nàng đang mỉm cười.
Áo ngoài đã cởi, tóc như suối chảy, da thịt của nàng và hắn từ từ nóng
lên, tay Huyền Sinh chạm vào làn da tuyết trắng của Song Tịnh, ánh sáng
màu vàng nhạt bao lấy hắn. Cắn vành tai, nàng khẽ thở dốc tựa như cánh
bướm rung rung trong lòng hắn, hắn vừa cảm thấy xót thương, lại như bị
thiêu đốt, một tay ôm chặt lưng nàng, áp nàng lại gần mình hơn.
“Song Tịnh…” Giọng nói hơi mệt mỏi vang lên, đúng lúc này nghe lại có vẻ mập mờ: “Bây giờ mà dừng lại, thì vẫn còn kịp…”.
“Muội…” Gương mặt nàng ửng đỏ như hoa đào, ánh mắt sáng lên, cuối cùng không nói được lời nào.
Thấy thế, Huyền Sinh cười một tiếng, liền hôn tới tấp như thủy triều cuốn, từ từ phủ trọn lấy nàng.
Nhưng mà…
“A aaaaa! Cuối cùng cũng tới!!” Triệt Thủy bước ra khỏi đường hầm, vốn
định sảng khoái cười to liền lập tức dừng lại, sau đó hét lên kinh thiên động địa: “Á…!!!” Sau đó hắn lập tức che mắt lùi về phía sau, vừa lùi
vừa hét: “Chúng ta quay trở về đi! Trở về đi! Mau!!”
Ở phía sau hắn, mọi người đi đã kiệt sức căn bản không biết chuyện gì
đang xảy ra, Mai Hoa lui về sau, lại dẫm lên Mộ Dung Cẩn, phía sau nữa
là An Hành cùng Trữ Đô đang chia ra vịn vào Bạch Vân và Cẩm Quan, vừa
muốn nhìn về phía trước, vừa muốn lui lại phía sau, mọi người xô đẩy lẫn nhau, nhất thời cả đường hầm nho nhỏ loạn cào cào cả lên.
Trong lúc hỗn loạn, chỉ nghe được một tràng rống giận, Triệt Thủy còn chưa
đứng vững đã cảm thấy được hàn khí bức người phía trước, mở mắt ra, là
Dạ Thiên kiếm đang chỉ thẳng vào mình, Huyền Sinh cả người y phục xốc
xếch, vẻ mặt đầy tức giận nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi hét: “Đỗ —
Triệt — Thủy!”
Phía sau, mặt trời đã hoàn toàn nhô cao, sóng nước lăn tăn, xung quanh tỏa sáng như ngọc.