Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 181 : Buồm mây thẳng tiến vượt biển xanh*

Ngày đăng: 15:23 19/04/20


*Buồm mây thẳng tiến vượt biển xanh: Nguyên tác là “Trực

quải vân phàm tế thương hải” – đây là một câu thơ trong bài thơ “Hành lộ nan” của nhà thơ Lý Bạch.



Tú lệ viễn sơn huyền hiểu nhật*.



*Tạm dịch: Núi xa tú lệ đón bình minh.



Trữ Đô bưng khay bạc bước lên bậc thang, vừa liếc mắt đã trông thấy một thân ảnh cao lớn màu xanh đứng ngoài cửa.



Huyền Sinh chắp tay sau lưng, đang ngửa đầu nhìn ánh sáng len qua kẽ lá rọi

xuống. Tia sáng như kim châm bắn ra rơi xuống người hắn, chiếu lên mặt

đất một mảng ấm áp. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, lướt trên một góc áo bào

của hắn, hương hoa bách hợp cùng cỏ xanh thoang thoảng xung quanh, mang

hơi thở mùa xuân.



“Cô gia, chào buổi sáng.” Trữ Đô

cười híp mắt, đặt bình trà và bữa sáng lên bàn đá ở đình viện, bình

thường như không mà rửa chén, sau đó vung tay, nước trong chén liền giội thẳng về phía Huyền Sinh.



Nhị thành chủ Bán Nguyệt

Thành im lặng, nhẹ nhàng nghiêng người tránh được lời ”Chào buổi sáng”

của Trữ Đô, hơi gật đầu xem như đáp lễ.



“Hừ” thấy

công kích của mình không thành, Trữ Đô không vui quay đầu đi chỗ khác,

hừ mạnh. Đáng ghét, cứ cho là đã thành thân cùng môn chủ rồi đi nữa,

nàng còn chưa có tha thứ cho người này đâu. Nghĩ tới đây, đôi con ngươi

lúng liếng đảo quanh, đưa tay lấy ra một gói nhỏ, dốc cả vào chén trà

của Huyền Sinh, sau đó xoay người cười híp mắt: “Cô gia, mời dùng trà.”



Nàng ta đang tự mình ngốc nghếch hay sao?



Huyền Sinh nhướng mày, thở dài hỏi: “Phu nhân đâu?”



“Ở đây” bỗng nhiên có thanh âm trong trẻo từ phía sau truyền đến, Huyền

Sinh còn chưa kịp quay đầu, liền bị một vật thể không biết tên nào đó va mạnh vào, sau đó liền có thứ gì đó gắt gao ôm chặt lấy lưng hắn, giống

như là gấu Koala bám trên cây vậy. Vật thể không biết tên kia dùng hai

tay ôm vai ôm cổ Huyền Sinh, mặt cọ qua cọ lại trên lưng hắn, cười tủm

tỉm nói: “Phu quân, hôm nay muội dậy sớm rồi, chúng ta đi ngủ tiếp

thôi!”.



“Hôm qua ngủ muộn thế, sao muội hôm nay dậy

sớm vậy?”. Huyền Sinh nhíu mày, nhìn kỹ nàng, bất giác dắt nàng đến

trước bàn: “Muốn ngủ cũng được thôi, nhưng trước hết muội ăn một chút

cho đầy bụng đã. Hơn nữa, huynh có lời muốn nói với muội.” Nói xong đặt

nàng ngồi trên ghế, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh.



Biết rằng nếu mình không ăn hết, thế nào cũng bị Huyền Sinh rượt chạy khắp

cốc, sẽ bị khách khứa cùng đệ tử chê cười, cho nên Song Tịnh có chút ủy

khuất cong cong môi, sau đó bắt đầu không hề khách khí nhét đồ ăn vào

miệng: “uyện ủa iệt ủy ao òi?” (Chuyện của Triệt Thủy sao rồi).



Muội không phải là rất đói bụng sao? Huyền Sinh vô cùng tao nhã uống một ngụm trà, gật gật đầu: “Hắn đã…”
“A a a,

có chuyện gì, lên đường rồi nói sau.” Triệt Thủy đứng dậy duỗi lưng ngáp một cái, liếc mắt nói: “Hiện tại tin tức còn chưa truyền ra, nếu mà để

người khác biết được thì…, liền không sao tìm được đáp án chính xác nhất rồi!”



“Trữ Đô, chuẩn bị kiếm” Song Tịnh cũng cười

híp mắt, quay đầu nói với thuộc hạ: “Lấy cái bọc trong ngăn tủ thứ ba ra cho ta, cả kiếm của cô gia nữa”.



“…” Mai Hoa đầu đầy hắc tuyến nhìn bọn hắn, khóe miệng giật giật, nhíu mày: “Hóa ra các

ngươi sớm đã chuẩn bị xong rồi? Uổng công ta ngàn dặm xa xôi, hào hứng

đến đây nói cho các ngươi biết”.



Triệt Thủy nhún vai, giống như đây là chuyện hết sức bình thường: “Đúng vậy… Ta không biết

bọn họ thế nào, nhưng ta chính là đã sớm chịu đựng đủ cuộc sống nhàm

chán này rồi”. Hắn vừa nói vừa đứng dậy, nhìn Trữ Đô đang giúp đám người Song Tịnh chuẩn bị hết mọi thứ, lại hơi dẩu môi nói với nàng ấy cái gì

đó, giống như rất nhàm chán: “Ngày nào đều như vậy không có việc gì, vui vẻ đến mức ép điên ta rồi”.



“Đi thôi. Xuống núi xem

chút tình hình trước đã.” Thấy mọi người đều đã chuẩn bị tương đối rồi,

Huyền Sinh nhàn nhạt nói, đeo song kiếm lên, kéo tay Song Tịnh, lên

xuống vài cái, đã ở cách xa mấy trượng.



Mai Hoa trợn mắt há miệng nhìn theo, ấp úng nói: “Ta còn cho rằng hắn sẽ ngăn Song Tịnh đấy”.



“Ngươi cho rằng…” Triệt Thủy sang sảng cười một tiếng: “Mấy tháng này hai

người họ đã buồn đến chết rồi!” Nói xong, liền xoay người, chìa tay ra

với Mai Hoa, nở nụ cười ấm áp: “Đi thôi?”.



Lâm Mai Hoa sửng sốt, bỗng ngây người.



“Sao thế? Đi thôi!” Lâu chủ Trọng Trọng Lâu thấy nàng không có chút phản ứng, có chút không kiên nhẫn mà giật giật tay.



Đường chủ Mai Hoa đường ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mặt trời tháng ba phủ trên

người Đỗ Triệt Thủy, vươn tay về phía hắn, giống như đóa hoa cúc nở ra

rực rỡ, báo trước tất cả những hạnh phúc sắp tới.



Nàng cười, cũng cầm lấy tay hắn.



Một khắc kia, lòng tràn đầy hạnh phúc. Cho dù, đó là tương lai không người nào có thể biết trước.



Gió lớn nổi lên, Trữ Đô đang xếp lại trà cụ cũng ngẩng đầu, chỉ thấy không

gian tràn ngập ánh mặt trời chiếu qua lá cây, lung linh, sáng chói.



Mây mù lan tỏa ngập tràn như tơ, có vài thân ảnh tư thế oai hùng đang dần xa, giống như thiên nga giương cánh, theo gió bay cao.



Ở phía sau bọn họ, là non xanh nước biếc vô tận mênh mông, kia non non nước nước như tranh vẽ, kéo dài vô hạn tới tận chân trời.



Trữ Đô mỉm cười.



Trong gió thoảng, dường như có thể nghe thấy được, lời ca tụng về truyền kỳ thần thoại được sinh ra.



Hoàn