Nguyệt Quang
Chương 7 :
Ngày đăng: 03:23 19/04/20
Mấy ngày tân hôn, cô vẫn chưa quen, tất cả đều tốt đẹp giống như mơ.
Giường mới, bàn trang điểm mới, nhà vệ sinh mới, bồn tắm mới, bàn chải đánh răng, cốc súc miệng, khăn lông, ngay cả gạch nền phòng tắm cũng mới.
Còn nữa, lão công của cô cũng là mới; tất nhiên, cô trước kia cũng chưa từng có lão công cũ.
Chẳng qua, chưa từng ở chung với người đàn ông nào khác, cho nên lúc bắt đầu, cô chưa quen có người nằm chung giường với minh, ban đêm lúc lật người đụng phải anh nên tỉnh lại, rồi sau đó mặt đỏ tim đập nhìn gương mặt đẹp trai của anh đang ngủ say thật lâu, suy nghĩ miên man tới lúc cơn buồn ngủ ập tới mới có thể ngủ tiếp.
Mỗi sáng khi đánh răng rửa mặt, nhìn thấy có thêm một bàn chải, một cái cốc một cái khăn cô cũng đỏ mặt, rồi nhìn ra phía ban công thấy quần lót của anh và của cô phơi chung một chỗ, càng khiến cô xấu hổ.
Sau khi kết hôn, cô mới biết được anh ngủ rất ít, anh luôn ngủ muộn hơn cô lại còn dậy sớm hơn, bình thường lúc cô rời giường thì anh và Hải Dương đưa mấy đứa nhỏ chạy bộ trở về.
Mỗi một ngày, cô càng hiểu anh hơn một chút.
Như anh mỗi ngày đều lên mạng, không thích xem ti vi, trước khi ngủ thích uống một li rượu. Anh hút thuốc, nhưng rất ít, cũng chỉ hút ở bên ngoài. Giống như lời anh nói, anh biết làm đồ ăn, sở trường của anh là thịt bò hầm rượu đỏ, ăn ngon đến nỗi Đào Hoa cũng phải khen ngợi.
Anh đối với cô rất toostt, không chỉ xuống bếp nấu đồ ăn cho cô, còn giúp cô sửa sang cửa hàng, cùng nhau dạo phố.
Hai ngày nay, bởi vì năm mới mọi người nghỉ lễ, cho nên trên đường có rất nhiều người qua lại.
“Lễ mừng năm mới của người Trung Quốc đều náo nhiệt như vậy sao?” Hiếm khi thấy thành phố nhỏ này có nhiều người như vậy, người trên đường phố nhiều đến nỗi, đường phố chật ních xe cộ, người đi bộ chen lấn không thể nhúc nhích, thảo nào lúc cô nói muốn ra ngoài không cho anh lấy xe mà chạy đi mượn xe máy của Đào Hoa.
“Ừ, thật ra cũng không phải như thế này, vì nơi đây là thành phố du lịc, cho nên mọi người nghỉ phép đều muốn đến.” Như Nguyệt nắm tay anh, đi vào ngõ hẻm, người trong ngõ không đông như ngoài đường cái, anh nhẹ nhàng thở ra, lại bị cô kéo vào một cửa hàng quần áo khá đông khách.
“Anh cảm thấ cái này thế nào?” Cô cầm một cái áo len màu cà phê, ướm lên người mình.
“Được.” Anh mỉm cời nhìn cô chọn quần áo, rồi bảo anh xem.
“Còn cái này?” Cô lại cầm một cái áo lông màu đỏ.
“Màu trắng thì đẹp hơn.” Anh cầm một cái áo màu trắng đưa cho cô.
“Tiểu thư, thích thì có thể mặc thử, chúng tôi có phòng thay đồ ở phía sau.” Chủ cửa hàng vừa tiếp những người khách khác, vừa nói với cô.
“Cám ơn.” Như Nguyệt cầm áo len, quay đầu nhìn Mạc Sâm, “Xin lỗi, anh chờ em một chút.”
“Không sao.” Anh mỉm cười nhìn cô đi vào phòng thay đồ, còn mình ngồi trên ghế chờ.
Không bao lâu sau cô đi ra ngoài, xoay người nhìn gương trong phòng thử đổ, có chút ngại ngùng hỏi anh: “Như thê nào? Nhìn có kì lắm không?”
“Không.” Mạc Sâm đứng dậy, mỉm cười cầm chiếc khăn quàng màu đỏ ở bên ngăn tủ, quấn giúp cô, “Thêm cái này nữa là hoàn mĩ.”
“Anh không cảm thấy là hơi mập sao?” Cô quay người chun mũi hỏi.
Anh cười khẽ, kéo nhẹ khăn quàng lôi cô đến bên người, hôn trộm cô một cái, “Không hề mập.”
Không nghĩ đến anh lại hôn cô trước mặt mọi người, Như Nguyệt đỏ bừng mặt, trong lòng có chút ngọt ngào.
“Thật không?”
“Em xem.” Anh xoay người cô, ôm cô từ phía sau, chỉ vào gương mỉm cười nói: “Em còn không che được anh, làm sao mà có thể gọi là mập.”
Cô than thở: “Em mà che được anh, thì không thể chỉ dùng hai từ mập mạp mà hình dung rồi.”
Môi mỏng khẽ giương lên, ở bên tai cô nhỏ giọng: “Không sao, buổi tối mỗi ngày anh sẽ cố gắng cùng em vận động, bảo đảm em không có bất kì cơ hội được mập.”
Cô xấu hổ lấy cùi chỏ thúc nhẹ vào anh.
Anh bị cô thúc một cái, vẫn không chịu buông tay, chỉ cười cười bồi thêm một câu: “À, đúng rồi, ngoại trừ lúc mang thai.”
Gương mặt cô càng đỏ, trừng mắt nhìn anh qua gương, nhưng anh chỉ mỉm cười nhìn lại cô.
Khách cũng đi gần hết, nhân viên cửa hàng thấy vậy vôi đi tới, cầm một chiếc áo len màu trắng khác, mỉm cười đề nghị: “Cái áo len này cũng có của nam, tiên sinh có muốn mặc thử không?”
Mạc Sâm chưa kịp trả lời, đã nghe Như Nguyệt nói: “Được.”
Cô tránh thoát khỏi ngực anh, cầm áo len nhét vào trong tay anh, đẩy vào phòng thử đồ, “Anh đi vào mặc thử xem có vừa không, mặc xong phải ra ngoài cho em xem đó.”
Người muốn mua quần áo không phải là cô sao?
Nhìn cửa phòng thay đồ đã đóng lại, nhìn áo len trong tay anh cảm thấy thật buồn cười, nhưng không có cách nào đành phải ngoan ngoãn cởi áo khoác trên người xuống mặc áo len vào.
Là áo len chui đầu, lông kashmir, mặc vào cảm thấy rất thoải mái và ấm áp.
“Mạc Sâm, xong chưa?”
“Xong rồi.”
Anh mở cửa, đi ra ngoài.
Không cần soi gương, anh chỉ nhìn nét mặt của cô cũng hiểu được cái áo len này mặc trên người anh hiệu quả cũng không tồi.
“Như thế nào?”
Đưới ánh trăng, biển rộng mênh mông, gió biển thổi, ánh trăng chiếu xuống mặt biển, tạo thành một vệt rộng và dài, kéo dài tới tận trước mặt cô.
Ánh trăng sao người, chiếu lên những con sóng dồn dập trên mặt biển.
Trời đất rộng lớn, khiến con người càng thêm nhỏ bé, cảnh đẹp trước mắt thật là mĩ lệ, không có từ ngữ nào có thể hình dung được.
Gió biển thổi bay tóc cô, còn anh ôm cô từ phía sau.
Như Nguyệt ở trong vòng tay che chở của anh, ánh mắt vẫn không dời khỏi cảnh đẹp trước mặt.
“Chỗ này….” Cô không tìm ra được bất kì từ gì để hình dung.
Anh ôm cô, cùng cô ngắm mặt trăng đang lên cao, dịu dàng nói: “Em vừa nói cảm thấy tiếc vì cảng được mở rộng, phá hư cảnh đẹp, nên anh muốn đưa em tới đây.”
Cho nên, anh mớ đặc biệt dẵn cô tới đây?
Như Nguyệt bỗng nhiên thấy cảm động, cổ họng nghẹn lại, hốc mắt nóng lên.
Trời ạ, người đàn ông này….
Trăng sáng từ từ mơ hồ, biển rộng cũng nhìn mơ hồ.
Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên tay anh, Mạc Sâm sững sờ, nghiêng người xoay cô lại, chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô cúi thấp, không chịu ngẩng lên, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống.
“Làm sao?”
Cô lắc đầu một cái, dúi mặt vào ngự anh, ôm anh thật chặt.
Cô không chịu nói, anh cũng không hỏi, chỉ ôm lấy cô, hôn nhẹ trán cô, không tiếng động an ủi.
Dưới bầu trời đêm, gió đang thổi, ánh trăng lên cao, những cơn sóng dập dềnh.
Nhìn ánh trăng đêm trên biển hai mắt cô mông lung, dựa vào ngực anh dù có tốt hơn một chút nhưng cô vẫn không nói lên lời.
Một lúc lâu, cô rốt cuộc ngừng khóc nhưng vẫn không dời khỏi ngực anh.
“Làm sao anh biết chỗ này?”
“Khi chạy bộ buổi sáng vô tình phát hiện.”
“Các anh chạy đến tận đây?” Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, “Hình như hơi xa.”
“Ừm, vẫn tốt.” Thấy cô không còn khóc nữa, trong lòng cũng buông lỏng, giơ tay lau đi nước mắt trên mặt cô, “Đói bụng không? Em có muốn ăn chút gì không?”
“Anh mang theo đồ ăn?” Cô ngẩn người.
“Ừ.” Mạc Sâm dắt tay cô, cầm cái giỏ lên, lấy một hộp sanwich và salad.
“Anh tới nhà Đào Hoa để lấy mấy thứ này?” Như Nguyệt nhìn thấy anh giống như nhà ảo thuật, lấy ra một bình rượu, còn có cả hai cái li, sau đó rút ra một tấm thảm mỏng, không khỏi sững sờ, “Anh nói gì với Đào Hoa?”
“Nói anh muốn hẹn hò bên bờ biển với em.”
Anh nói thật nhẹ nhàng, còn cô đỏ bừng gương mặt.
Mạc Sâm trải thảm ra, đặt thức ăn và rượu đỏ xuống, rồi quỳ gối lên thảm, mỉm cười đưa tay về phía cô.
“Tiểu thư, cô nguyện ý dùng cơm với tôi không?”
Cô nhìn anh bật cười, nước mắt lại trào ra, cô một tay cầm li rượu một tay nắm tay anh, giọng khàn khàn: “Em nguyện ý.”
Thấy hốc mắt cô rưng rưng, anh lại ôm cô vào trong ngực, đùa giỡn: “Ngoan, đừng khóc, anh biết rồi, anh bảo đảm sẽ để em ăn nhiều, không ngại em mập.”
Đáng ghét, cô đâu có mập?
Như Nguyệt mỉm cười rớm rớm nước mắt, đập vào ngực anh.
“Được, được, em đừng giục, thức ăn tới ngay.” Anh cười cười cầm một miếng sandwich đút cho cô: “Lão bà đại nhân, mời dùng.”
Cô dở khóc dở cười, trừng mắt nhìn anh, cố làm ra vẻ tức giận.
“Nào, ăn ngoan, ăn ngon lắm.” Anh cầm sandwich trêu chọc cô.
Hai người cười đùa xong rồi ăn đồ ăn, ngồi ngắm biển, nhìn sao, ngắm trăng.
Kiến thức của anh rất phong phú, giúp cô phân biệt các chòm sao.
Trăng nhô lên cao, gió biển thổi.
Ba Như Nguyệt vùi mình vào lồng ngực ấm áp của anh, nhìn cảnh đêm tuyệt mĩ, nghe giọng nói trầm thấp của anh, trong lòng cảm thấy hạnh phúc viên mãn.
Trong nháy mắt, cô biết, mình đã yêu anh.