Nguyệt Quang

Chương 8 :

Ngày đăng: 03:23 19/04/20


Thời gian trôi nhanh.



Nửa đêm tỉnh lại không thấy anh ở bên cạnh.



Cô đứng dậy, khoác áo ngủ, đi trên hành lang, thư phòng trên lầu hai khép hờ, khe cửa lộ ra ánh sáng.



Cô đẩy khẽ, chỉ thấy anh đang gõ máy tính.



Như Nguyệt đứng ở cửa thư phòng, nhìn bóng lưng nghiêm túc của anh, môi hồng khẽ giương lên.



Trên bàn khắp nơi đều là sách anh mua về, có quyển đã mở ra, có quyển dán giấy nhớ làm kí hiệu, cà phê trên bàn đã nguội nhưng anh vẫn không chú ý, chỉ chuyên tâm gõ chữ.



Thỉnh thoảng khi có điều cần suy nghĩ anh lại nhìn màn hình thật lâu, sau đó đột nhiên hồi hồn lại tiếp tục gõ bàn phím



Khoảng thời gian trước, cô phát hiện anh viết văn, cô không phải cố ý nhìn lén nhưng lúc vô tình liếc qua, những dòng chữ xuất hiện nhiều ngôn từ chuyên môn.



Ô xi hóa, axit, axit ribonucleic? Thuyết tương đối? Nano chip?



Cô mỗi lần nhìn thấy những từ đó hoàn toàn sững sờ, nhưng anh viết rất thật, cũng khiến cô tò mò.



Âm thanh bàn phím khẽ ngừng, cô nhìn thấy anh đưa tay xoa gáy, chậm rãi bước tới, bàn tay nhỏ bé chạm vào vai anh.



Một giây sau cô phát hiện bàn tay anh giống như gọng kìm siết chặt tay mình, tay phải đang cầm bút máy quay người lại đâm về phía cổ cô.



Cô kêu lên một tiếng, phát hiện là cô, Mạc Sâm ngồi trên ghế sợ hết hồn, tay trái hơi nghiêng, tay phải đưa ra, kéo cô vào trong ngực.



Bút máy rơi xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.



Đêm, tĩnh lặng.



Anh ôm chặt cô, cô có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập mạnh của anh, còn có cả của cô.



Động tác của anh nhanh như thế, chỉ trong chốc lát cô đã bị kéo ngồi lên đùi anh, nếu không phải cổ tay phải còn có chút đau, nếu không phải trên đất vẫn còn chiếc bút máy kia, cô nhất định hoài nghi mình đã nhìn lầm.



Cô ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt màu xanh lam của anh đang có rút lại vì kinh sợ.



Anh cũng đang nhìn chằm chằm vào cây bút máy đang rơi trên đất, sau đó hai mắt nhắm nghiền, khẽ run hít một hơi thật sâu.



Thấy sắc mặt anh trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh, cô mới phát hiện anh còn hoảng sợ hơn cả mình.



Cô vội đưa tay, khẽ vuốt gương mặt anh, dịu dàng nói, “Anh!”



Toàn thân Mạc Sâm chấn động, mở mắt ra, nhìn gương mặt dịu dàng của cô, trong lòng co rút lại.



Ông trời, anh suýt chút nữa….



Toàn thân căng thẳng, anh không dám nghĩ tiếp.



Thấy sắc mặt anh càng kém, trong lòng Như Nguyệt trào lên cảm giác mềm mại, cô dịu dàng cười, lau đi mồ hôi lạnh trên trán anh.



Tim anh đập nhanh và loạn nhịp, hai mắt nhìn chăm chú vào cô, chạm tay vào bàn tay cô đang để trên mặt mình, yết hầu co rút lại, thật lâu mới nói được một câu: “Anh rất…. xin lỗi….”



Cô lắc đầu một cái, cười nói: “Em mới phải xin lỗi, em nên gõ cửa trước, lần sau em sẽ nhớ!”



“Lần sau?”



“Ừ!” Cô dựa vào vai anh, ôm nhẹ hông anh, cất giọng cam kết, “Lần sau.”



Lời nosic ủa cô như cứu sống anh, anh thở phào nhẹ nhõm, hai cánh tay siết chặt lấy cô, hai mắt nhắm lại.



Anh tưởng rằng… anh còn tưởng rằng…. cô bị anh dọa bỏ chạy…..



Nhưng cô không bỏ chạy, ngược lại tin tưởng rúc vào ngực anh, giống như không phải anh vừa rồi suýt chút nữa đả thương cô.



Anh không dám tin tưởng mình may mắn đến thế, chỉ ôm chặt cô, thật lâu sau mới ổn định được tâm trạng, khàn khàn hỏi: “Sao em lại tỉnh? Anh làm ảnh hưởng đến em sao?”



“Không có, tại anh không có trên giường, em cảm thấy lạnh.” Như Nguyệt tựa đầu vào vai anh, vuốt vuốt cúc áo sơ mi, mỉm cười hỏi: “Anh đang viết cái gì?”



Cô tò mò hỏi, hiếm khi thấy vẻ mặt thẹn thùng của anh, một lúc sau anh mới trả lời.



“Tiểu thuyết.”



“Tiểu thuyết?” cô hơi ngạc nhiên, “Tiểu thuyết gì?”



“Tiểu thuyết khoa học viễn tưởng” anh nhìn chằm chằm vào vách tường lầu bầu.



Nhìn gương mặt hơi ửng đỏ của anh, Như Nguyệt trợn tròn hai mắt, cố nhịn cười hỏi, “Cho em xem một chút được không?”



“Bây giờ chỉ có mấy chương thôi….”



Nhìn anh cười cười xin lỗi, “Vậy chờ anh viết xong, em muốn là người đầu tiên được đọc.”



“Khụ, ừm.” Anh hắng giọng gật đầu đồng ý, “Được.”
Đáng chết!



Anh thật sự không thể tin được!



Nhìn thấy cô vì muốn chạy trốn khỏi anh, suýt chút nữa xảy ra tai nạn ở ngã tư đường, Mạc Sâm bị dọa sợ xanh cả mặt, anh lại không dám gọi cô, mới qua người lại định lấy chìa khóa, Hải Dương từ trong nhà chạy ra vứt chìa khóa xe cho anh.



Nhưng chờ đến khi anh đuổi theo, thì đã không thấy bóng dáng cô đâu rồi.



Mạc Sâm chưa từ bỏ ý định, ở bên ngoài tìm vài giờ, nhưng ngay cả bóng dáng cô cũng không nhìn thấy.



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, anh gấp đến nỗi sắp phát điên lên, vừa lái xe đi tìm, cách mấy phút lại gọi điện về hỏi, nhưng một chút tin tức về cô cũng không có.



Cô không về nhà, anh cũng không biết được cô có thể ở đâu.



Anh thậm chí chạy tới ngọn núi từng dẵn cô đi ngắm trăng, nhưng trừ gió biển, thì chẳng có gì cả.



Anh biết mình nên nói rõ ràng, nhưng lại sợ cô biết sự thật mà quay người rời đi——



Chuông điện thoại chợt vang, anh cuống quýt bắt máy.



“A lô? Như Nguyệt?”



“Xin lỗi.”



Giọng nói trầm thấp của Hải Dương vang lên, đập tan hi vọng của anh, anh chán nản ngồi xuống, một tay vò vò mái tóc rối bời, mệt mỏi: “Cô ấy về chưa?”



“Chưa, chỉ là, cậu tốt nhất nên trở về đã.”



Giọng nói căng thẳng của Hải Dương khiến Mạc Sâm ngẩn người, trong lòng chợt dâng lên một nỗi sợ hãi, anh nhìn chằm chằm về phía trước, im lặng mấy giây không có cách nào mở miệng.



Trời ạ! Không cần, ngàn vạn lần không phải là tin tức cô xảy ra tai nạn xe cộ——



Anh cố gắng trấn tĩnh lại, nắm chặt điện thoại di động hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Cậu tìm được cô ấy sao?”



“Ừ.”



Hai mắt anh nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, run giọng hỏi: “Cô ấy đâu?”



Hải Dương trầm mặc một giây, mới mở miệng, “Cậu trước hết trở về rồi nói.”



“Chết tiệt!” Mạc Sâm mắng ra tiếng, nổi giận gầm thét trong điện thoại: “Đồ Hải Dương, mình muốn biết ngay bay giờ!”



Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, sau đó anh nghe được câu nói.



“Cô ấy bị bắt cóc.”



“Cái gì?”



“Khi Như Nguyệt trở về, vừa lúc gặp bọn nhỏ tan học, lão đại nói, Mark sai người bắt lão tam, cô ấy ngăn cản nên bị bắt đi.”



Nghe Hải Dương nói xong, anh không có cách nào nhúc nhích, chỉ cảm thấy rợn tóc gáy, ngực co rút một hồi, một cảm giác lạnh buốt truyền tới trái tim.



Mark?



Cái tên quái nhân chuyên bắt người làm thí nghiệm khoa học?



“Làm sao biết là hắn?” Vẻ mặt không còn chút máu, anh hỏi.



“Lão đại nói.”



Trời ạ! Như nguyệt!



Anh ôm đầu, cúi người vùi mặt vào trong đầu gối, nhưng vẫn cảm thấy một trận buồn nôn.



Qua một năm nay, ah biết bọn họ vẫn hoài nghi Mark chưa chết, nhưng bởi vì không có chứng cớ, cũng không có người quay lại quấy rầy, cho nên bọn họ mới buông lỏng phòng bị, nhưng lại không ngờ được, hắn ta lại xuất hiện lúc này.



“Mạc Sâm?”



Vừa nghĩ tới những chuyện mà tên biến thái này đã làm, lại nghĩ tới tình cảnh của cô hôm nay, toàn thân anh căng thẳng, gần như không cách nào hô hấp.



“Mạc Sâm?”



Trái tim anh co rút lại, toàn thân run rẩy.



Tỉnh táo lại! Chết tiệt, tỉnh táo lại!



Anh cắn chặt răng, nhìn chằm chằm về phía bển rộng mênh mông trước mặt, cố gắng trấn tĩnh, nhưng vẫn không cách nào ngừng run rẩy. Anh hít sâu không ngừng lặp lại lời nói, mình phải tỉnh táo lại, cô cần anh, một lát sau, hết sức cố gắng anh mới có thể nói chuyện.



Lúc mở miệng giọng nói của anh đã khôi phục bình thường.



“Mình lập tức trở về.”