Nguyệt Xuất Kinh Sơn Điểu
Chương 7 : Nhà có chuyện tốt
Ngày đăng: 02:58 19/04/20
Vướng bận giải quyết chuyện của hai tiểu thiếp, việc trị liệu cho Nỗ Nỗ bị gác sang một bên. Mỗi đêm chúng ta đều cực lực hôn môi, rờ mó nhau, nhưng vẫn chưa đi được đến bước cuối cùng. Ta không muốn thúc ép Nỗ Nỗ, mọi việc cứ để thuận theo tự nhiên.
Thai vị của nhị tẩu cũng đã ổn định, nhị ca có thể xuất môn, thời gian Nỗ Nỗ có thể ở nhà cũng nhiều hơn.
Có một hôm, nhị ca ra đường gặp được mấy tên võ nhân sĩ giang hồ, si tâm vọng tưởng trở thành thiên hạ đệ nhất, khiêu chiến một trận kịch liệt, ôm thương tích trên mặt trở về nhà. Ta thấy đại phu trị thương không biết sát trùng miệng vết thương sạch sẽ, đường may lại vừa thô vừa to. Bất chợt tay chân ngứa ngáy, kiên quyết đòi được ra tay biểu diễn.
Dưới ánh mắt hoài nghi chằm chằm của cả nhà Mộ Dung, ta bảo Nỗ Nỗ lấy kim uốn cong lại, nướng trên lửa, lấy chỉ thêu luộc qua nước sôi, lấy một khối khăn cuốn tròn lại cho nhị ca cắn, dùng rượu sát trùng miệng vết thương, bắt đầu may may vá vá. Chỉ trong chốc lát, miệng vết thương được khâu lại, sạch sẽ đẹp đẽ. Ta hài lòng nhìn tác phẩm của mình, thật tốt, không có bị lụt nghề. Tuy rằng dụng cụ không đầy đủ, cũng không ảnh hưởng đến việc phát huy khả năng, đường chỉ khâu vừa khít vừa mỏng, chờ miệng vết thương liền lại, khẳng định sẽ không thấy sẹo.
Cả nhà hết lời khen ngợi ta, “May rất đẹp, tay của Nhu Nhu đúng là rất khéo, chúng ta nhìn không ra, Nhu Nhu mảnh mai thế kia, khâu vá thịt người lại không hề run tay.”
Chỉ có Nỗ Nỗ là không hài lòng, lôi kéo ta trở về.
Trở lại tàng thư lâu, hắn hầm hừ hỏi ta: “Ngươi thích nhị ca, có phải không?”
Đồ thần kinh! Ta quay qua liếc hắn một cái, không thèm để ý. Gần đây có chút nhân nhượng hắn, giờ lại dám nói chuyện với ta kiểu đó. Xem ra, đến lúc phải trọng chấn thê cương rồi.
Hắn lại nhất nhất không chịu buông tha, “Có phải hay không? Ca dẻo miệng như vậy, không ngu ngốc như ta, ngươi nhất định cảm thấy hắn tốt hơn ta. “
Ta nhéo mặt hắn một phen, “Ngươi lên cơn điên gì hả? Hắn chẳng qua là nhị ca thôi!”
Hắn không sợ hãi, tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao ngươi cứ sờ tới sờ lui mặt hắn, còn nhìn chăm chú như vậy?”
Ta véo mặt hắn, “Nói bậy bạ gì đó? Ta may vết thương lại, dĩ nhiên phải sờ tay vào, mắt không nhìn chăm chú thì may cái kiểu gì?”
Hắn bất bình: “Từ trước đến giờ ngươi cũng không nhìn ta chăm chú thế.”
Ta không hi hữu, phải đáp lời, “Ngươi đâu có bị thương.”
Hắn còn bướng bỉnh, “Vậy ngươi cứ coi như ta bị thương là được.”
“Thần kinh! Không để ý tới ngươi, ta muốn đi rửa mặt.”
Ta xoay người bỏ đi, hắn ngăn ta lại, quấn quít không rời như một tiểu hài tử, “Niễu Niễu, ta muốn ngươi cũng nhìn ta như thế.”
Ta bất đắc dĩ vỗ vỗ hắn, “Ngoan, đừng náo loạn, mau rửa mình đi ngủ, ta kể chuyện xưa cho nghe.”
“Niễu Niễu xấu xa! Cứ coi ta như tiểu hài tử, ta đã không còn là tiểu hài tử!” Hắn bỗng nhiên phẫn nộ, ôm cổ ta, hung hăng hôn. Hắn hôm nay hôn ta không giống lúc trước, có chút thô bạo lại thêm một chút khủng hoảng, dường như nóng lòng muốn chứng minh sức mạnh của mình.
Ta có chút sợ hãi, cố gắng giãy dụa. Hắn lại ôm ta thêm chặt, liều lĩnh mạnh bạo, ta bỗng nhiên yếu đuối, để mặc hắn ôm ta đè xuống giường. Ván đã sắp đóng thuyền, ta quyết định an nhiên tiếp nhận.
Hắn hôn ta, hai tay vội vàng sờ soạng khắp người ta, cởi bỏ hết những nút thắt áo quần cản trở, ta cũng nhanh tay lột bỏ y phục của hắn. Chúng ta như hai con dã thú, vồ vập quấn nhau mà cắn xé. Chỉ trong chốc lát, quần áo rơi đầy trên đất, chúng ta tứ chi giao triền, ôm riết lấy nhau cùng một chỗ.
Hắn trên người ta, hết cắn rồi lại liếm, trong mắt lóa lên khát vọng sáng ngời, dường như muốn đem ta nuốt vào trong bụng. Ta thở hào hển, vặn vẹo, vừa khẩn trương vừa hưng phấn đợi chờ, càng nhanh chóng dán mình vào hắn.
Hắn thở hào hển ngẩng đầu, “Niễu Niễu, cho ta, cho ta tất cả.”
Đại tẩu, nhị tẩu mắc cười, “Nhu Nhu, muội thật là có phúc nha, xem tam đệ dính chặt lấy muội, chị em dâu chúng ta, người may mắn nhất có lẽ là muội đấy. “
Ta có chút ngượng ngùng, ngốc tử kia còn không ngừng gõ cửa, hai vị tẩu tử lại còn cười vang hơn nữa. Ta xấu hổ gằn một tiếng: “Không được gõ nữa, đi đâu đó nửa canh giờ mới được trở về.”
“Được.” Nỗ Nỗ im lặng trả lời.
Nhị tẩu mở cửa sổ nhìn xuống dưới, che miệng cười nhạo, ngoắc chúng ta lại gần xem.
Chỉ thấy tên ngốc kia đang đi vòng quanh một thân cây trước lâu, cứ ngẩng cổ nhìn lên trên lầu.
Tẩu tử hai nàng cười cười, vội vã cáo từ, “Chúng ta còn không đi, sợ cổ của tam đệ sẽ hỏng mất.” Ta đành e lệ, ngọt ngào tống hai vị tẩu tử ra về.
Nỗ Nỗ thấy cửa mở, lập tức vui vẻ chạy tới, “Niễu Niễu, các ngươi nói chuyện xong?”
Đại tẩu đẩy ta về phía hắn, “Này, kiểm tra cho kỹ, xem lão bà của cậu có thiếu cái lông tơ nào không đấy?”
Hắn đỡ lấy ta, cười ngây ngô một mạch. Hai vị tẩu tử cười thầm, bỏ đi.
Vừa bước vào cửa, hắn liền ôm lấy ta hôn tới tấp, ấm ức nói: “Niễu Niễu, nãy giờ ta rất nhớ ngươi a.”
“Biến!” Ta mắng, “Mới có một giờ, nhớ gì mà nhớ?”
“Thật mà! Một giờ một khắc không nhìn thấy ngươi ta liền nhớ.” Hắn tựa trán vào ta, “Niễu Niễu, nếu ta biết pháp thuật thì tốt quá, biến ngươi thành nhỏ xíu, đặt ở trong túi, lúc nào cũng có thể mang theo bên người.”
“Ta không thèm, vạn nhất ngươi thay quần áo quên lấy ta ra, ta làm sao bây giờ?”
“Không bao giờ, ta dù quên chính mình cũng phải nhớ rõ Niễu Niễu.”
… [Tiếp theo đều là lời lẽ yêu đương ngốc đến choáng váng đầu óc, sến đến ốc át nổi đầy. Bởi vì tác giả vốn từ nghèo nàn, không dám viết ra.]
Chiều xuống, nương cho người đến thay cho chúng ta bộ chăn gối mới, được thêu uyên ương tinh xảo, cho phép chúng ta trong vòng một tháng không cần phải đi thỉnh an, Nỗ Nỗ cũng không cần lo chuyện trong nhà, hảo hảo hưởng thụ cuộc sống tân hôn.
Buổi tối, ta để Nỗ Nỗ mát xa cho mình, hắn xoa xoa bóp bóp lại mò đến những nơi không nên đến, chỉ chốc lát hai người liền dây dưa quấn lấy nhau.
Ta thở gấp: “Ân, không cần…”
Nỗ Nỗ lập tức buông, “Ta xin lỗi, Niễu Niễu, ta quên mất ngươi còn chưa bình phục.”
Ta nhìn hắn cố gắng ức chế dục vọng, vừa cảm động vừa đau lòng, chủ động bò lên người hắn, “Ngốc tử, nữ nhân có khi nói không cần, kỳ thật là muốn ngươi đừng có ngừng.”
Hắn kinh hỉ trừng mắt thật to, “Thật sao, ngươi là nói… ngươi có thể?”
Ta hôn hắn khẳng định.
Chuyện tiếp theo… con nít con nôi không nên biết =D.