Nguyệt Xuất Kinh Sơn Điểu
Chương 8 : Đài sen kết hạt
Ngày đăng: 02:58 19/04/20
Quan hệ yêu đương nam nữ vốn bình đẳng, vì cả hai bên đều có niềm vui sướng của riêng mình. Nhưng dưới ảnh hưởng của tư tưởng truyền thống, ta vẫn có cảm giác mình là người chịu thiệt. Đối với Nỗ Nỗ, ta cảm thấy mình đã hy sinh nhiều cho hắn, nên hắn có nghĩa vụ phải làm ta vui vẻ.
Trước kia, ta khi dễ Nỗ Nỗ bởi vì hắn dễ khi dễ, hiện tại, ta áp bức hắn vì cảm thấy mình quang minh chính đại có tư cách làm vậy. (Ặc, con nhỏ này đúng là cái gì cũng nói đc >.<)
Trước kia, lúc nào ta cũng phải lớn tiếng ra lệnh cho hắn, bây giờ chỉ cần nói nhẹ nhàng là áp phê ngay. Mà Nỗ Nỗ dường như ngày càng thích thế, lúc trước ít nhiều còn tỏ vẻ bị ép buộc, giờ lại hoan hoan hỉ hỉ mặc ta sai sử, thậm chí còn “khát khao” được ta sai bảo. (Thằng nhỏ còn bó tay hơn con nhỏ, haizzz T.T!!!)
Từ khi ta lột xác thành phụ nữ (qua tay Nỗ Nỗ XDDD), ta ngày càng yểu điệu. Những hành vi luôn làm cho ta nổi da gà khi còn là Tần Niểu, bây giờ ta ngày ngày đều thể hiện, làm mãi thành thói quen. Tẩu tử nói ta bây giờ có một cỗ thuần thục mị thái, vừa nhìn thì biết là một tiểu tức phụ được nam nhân cưng như trứng, hứng như hoa. Nỗ Nỗ càng vô cùng hoan nghênh những thay đổi này của ta.
Có lẽ hắn nhịn đã lâu, một khi bùng nổ thì không cách nào khống chế được. Hắn cứ ào ào ập tới như núi lở, ta bị hắn làm cho mệt mỏi chịu hết nổi. Có khi, ta hoài nghi có phải mình một đêm mộng du, lỡ tay táy máy làm gì chỗ đó của hắn, chứ hắn cứ “hưng phấn” mãi thế kia là sao, là sao? Muốn bù lỗ cho lúc trước đã phải “yếm hàng” lâu như vậy ư?
Từ khi ta nói với hắn, nữ nhân có khi nói “Không cần” kỳ thật là bảo “Đừng có ngừng”, hắn cứ một mực lý giải câu “Không cần” của ta thành “Đừng có ngừng”. Lúc trước ta giáo dục hắn thành công quá mức, một mực nghe lời, hiện tại lại phản tác dụng. Nhìn hắn cứ ngây ngốc thế thôi, năng lực thực tiễn hóa ra rất mạnh. Chỉ sau vài lần vận động, hắn biết ngay khả năng chịu đựng của ta, mặc kệ ta là không cần thật hay không cần giả, cuối cùng đều bị hắn trêu chọc đến mức rên rỉ kêu la “Đừng có ngừng”,”Đừng có ngừng”.
Chúng ta đương lúc hưởng thụ tuần trăng mật, người trong nhà đều tự giác không đến quấy rầy. Lúc này đã vào giữa hè, mặc quần áo mỏng manh làm đường cong thân thể lồ lộ cả ra. Trời quang đãng nên chim chóc cũng khỏe mạnh hơn chăng, có một số việc chẳng cần quản ngày hay đêm đều có thể tiến hành liên tục. (Hahahahahaha~~~)
Những thư liệu cất giấu trong rương kia, được đem ra áp dụng triệt để, Nỗ Nỗ thường xuyên lấy hết quyển này quyển nọ ra bảo ta: “Niễu Niễu, chúng ta thử xem loại tư thế này được không?”, “Không cần… Ưm… A~…”
Chúng ta thử hết “Rồng uyển chuyển”, lại đến “Chim yến đồng tâm”, “Phỉ thúy tố giao”, “Uyên ương hợp đãi”… Cổ nhân không phải rất bảo thủ sao? Sao lại nghĩ ra lắm trò quái đản thế này? Ba mươi phương pháp《 Động huyền tử 》 còn chưa thử hết, Nỗ Nỗ lại nghiên cứu thêm《 Huyền Nữ kinh 》 cửu pháp.
Ta không khỏi cảm thương cho Chu Hi (*), lão Chu a lão Chu, ngươi cả đời muốn phát dương Lí học, đến cuối cùng lại rơi vào cảnh bị bọn hậu nhân “Treo đầu dê, bán thịt chó” a.
Hèn chi, bậc làm cha mẹ đều không muốn để con mình online sớm, người càng đơn thuần trong sáng lại càng dễ dàng bị những thứ xấu xa cám dỗ. Xem Nỗ Nỗ nhà ta thì biết, hắn nguyên lai là một hài tử ngây thơ thuần khiết nhất, hiện tại thành ra như vậy? Đành phải ra tay chỉnh đốn lại kỷ cương thôi.
Ta ra lệnh cưỡng chế Nỗ Nỗ niêm phong rương, không được đọc những thứ sách đó nữa, mấy thứ học được đủ xài trong cả tháng tới rồi ấy chứ. Kết quả mỹ mãn, hắn đem toàn bộ tâm tư đặt vào ta, ngoại trừ đi nhà xí, tất cả các chuyện khác hắn đều hầu hạ tận răng. Áo ta hắn mặc (đương nhiên cởi áo hắn cũng xung phong xí phần), tóc ta hắn vấn, mi ta hắn vẽ, cơm ta ăn hắn đút. Trừ bỏ vận động trên giường, ta cơ hồ cái gì cũng không đụng tay, cả ngày bị hắn ôm vào trong ngực chẳng phải làm gì. Gắn bó keo sơn cả một tháng dài, chúng ta đã muốn nhập thành một thể.
Kết thúc tuần trăng mật, cuộc sống khôi phục lại bình thường, ban ngày phải xa lìa nhau quả có chút gian nan khổ sở.
Quả nhiên, đối với nam nhân Trung Quốc, khả năng làm chồng và khả năng làm việc có quan hệ mật thiết với nhau. Nỗ Nỗ không còn “bất lực”, người trong nhà cũng không tiếp tục nuông chiều hắn, coi hắn như một người khỏe mạnh bình thường, mỗi ngày đều phải làm việc, không thể cứ cùng ta ăn không ngồi rồi.
Chúng ta đành phải tách ra làm hai, Nỗ Nỗ cứ buồn bực u sầu, mỗi buổi sáng đều “Hận làm chim lìa cánh”, buổi tối lại “Chim thiết tha về tổ”. Ta chẳng rỗi hơi đâu mà buồn rầu như hắn, ban ngày bận rộn ăn ngủ dưỡng sức, bởi vì tất cả vận động toàn làm vào buổi tối, chẳng thể ngủ đủ giờ ngon giấc.
Cứ như vậy một thời gian, ta nhiều lần vì tham ngủ mà quên thỉnh an cha mẹ. Tất cả mọi người đều nhìn ta ra vẻ “am hiểu”, ta xấu hổ không thôi. Thế nên, buổi tối Nỗ Nỗ vừa nhào vô, ta liền ngăn lại hắn.
“Nỗ Nỗ, đừng vậy mà, ngươi sẽ hại ta phạm vào thất xuất chi điều.”
(Thất xuất chi điều: bảy tội của con dâu, bao gồm: không hiếu thuận cha mẹ chồng, không con, dâm ô, ghen tuông, có bệnh hiểm nghèo, nói nhiều, trộm cắp.)
Nỗ Nỗ cứng đầu cứng cổ, “Không đâu, không sao đâu mà, ta còn mạnh khỏe hơn trước kia ấy chứ.” Thật đúng là, thể chất của hắn sao bất bình thường quá vậy? Ban ngày không thể ngủ, buổi tối không chịu ngủ, mà tinh thần cứ phơi phới là sao?
Hắn lại dịu dàng hôn ta, “Ta không vất vả, người khổ cực là Niễu Niễu, mỗi ngày đến cơm cũng ăn không ngon. Đều trách ta không tốt, ta không nên làm cho nàng có thai.”
“Đứa ngốc, chuyện này đâu phải mình ngươi có thể quyết định.” Ta nhẹ nhàng hôn hắn, nở nụ cười.
Nỗ Nỗ vừa nhìn thấy ta tươi cười, cũng toét miệng cười, “Niễu Niễu, nàng rốt cục đã cười, nàng cười rộ lên thật đẹp.”
Từ ngày đó trở đi, ta từ cực độ bi quan trở nên cực độ lạc quan, tràn ngập tin tưởng vào tương lai, có lên núi đánh hổ, xuống biển cầm giao cũng không thành vấn đề. Ta bắt đầu hùng hục ăn cơm, tật xấu kiêng ăn cũng từ bỏ, cục cưng của ta cần dinh dưỡng toàn diện.
Chuyển động của thai nhi ngày càng rõ ràng, ngày càng thường xuyên. Lần đầu tiên cảm nhận máy thai, Nỗ Nỗ vô cùng kích động, kinh hãi nhìn bụng ta, nói năng lộn xộn, “Niễu Niễu, con chuyển động kìa! Ở đây quả thật có một tiểu bảo bảo, đúng là sự thật, ta thật sự sắp làm cha. Niễu Niễu, con sẽ biết ta là cha của nó, phải không?…”
Ta nựng hắn, “Đồ ngốc ạ, về sau ngươi cùng con nói chuyện mỗi ngày, nó sẽ biết ngươi là cha của nó.”
Thế là từ đó, mỗi ngày Nỗ Nỗ đều dính lấy bụng ta cùng cục cưng nói chuyện: “Cục cưng, con ngoan nhé, đừng làm mẹ mệt. Nếu không con ra đời, ta sẽ dạy cho một trận đấy.”
Ta đánh hắn, “Tên ngốc này, nói bậy bạ gì đó, không được làm con sợ.”
(Bạn Nỗ thật là cưng vợ hơn con XDDD)
Mỗi ngày ta đều vuốt bụng, hết ca hát lại kể chuyện cổ cho cục cưng nghe. Những lúc thế này, Nỗ Nỗ đều ở một bên si mê nhìn ta. Ta hờn dỗi liếc hắn, “Nhìn ngây ngốc cái gì?”
Hắn thỏa mãn ôm ta: “Niễu Niễu, ngươi càng ngày càng đẹp.”
Ta nghe xong, trong lòng cực kì sung sướng, ngoài miệng vẫn vờ vịt, “Làm gì có? Ta bây giờ thật xấu, cứ lạch bạch như chim cánh cụt.”
Nỗ Nỗ ngẩn ngơ, “Chim cánh cụt là cái gì?”
“Là một loài chim, giống thế này này.” Ta lấy bút vẽ cho hắn xem hình chim cánh cụt.
Nỗ Nỗ khâm phục nhìn ta, “Niễu Niễu, nàng thật thông thái. Nhưng loài chim này chẳng đẹp bằng nàng một góc, Niễu Niễu của ta là đẹp nhất trên đời, mỹ lệ như phượng hoàng.”
“Hứ, phượng hoàng to bụng còn giống cái gì nữa?” Nói thế, chứ trong lòng ta, dư vị đã ngọt ngào như kẹo. Ta đấm yêu hắn, “Ngươi đó, càng ngày càng dẻo miệng.”
Hắn trịnh trọng thanh minh: “Ta nói đều là sự thật, ở trong mắt ta, Niễu Niễu là đẹp nhất.”
“Biết rồi, ngốc ạ.” Ta ngọt ngào hôn hắn.