Nha! Có Bầu Rồi!
Chương 63 : Bảo đảm
Ngày đăng: 00:56 22/04/20
Cố Dương mang theo hành và gừng, nín thở từ trong thang máy đi ra, chạy thật nhanh tới trước cửa nhấn chuông cửa, sau khi vào cửa liền đem đồ ném cho mẹ Cố, chạy đến sân thượng đi hít thở không khí trong lành.
Mẹ Lôi cười nói: “Nó không thích ngửi thấy cái này liền đừng để đấy, nhìn xem làm thằng bé nghẹn đến thế này.”
“Nó chính là có nhiều tật xấu, tôi cùng cha nó cũng đều không có không ăn hành, hết lần này tới lần khác nhóc con này từ nhỏ đến lớn cứ không ăn….” Mẹ Cố bất đắc dĩ lắc đầu.
“Còn không cho phép con người đột biến gien a!” Cố Dương ở trên sân thượng hô một câu, sau lại ngẫm lại bản thân đột biến hơi quá một chút như vậy, còn có thể sinh con, nhất thời lại có chút không nói nên lời.
Quên đi, về phần là phúc hay họa, đều dựa vào cảm giác cá nhân thôi.
Buổi tối Lôi Nghị tan ca cũng là qua bên này ăn cơm, sau khi vào cửa, y chạy đến trước giường trẻ con lên tiếng chào hỏi cùng con trai, thừa dịp không ai chú ý còn hôn lên mặt nhóc con kia một ngụm.
“Con vừa mới vào nhà, trên người còn mang theo khí lạnh ni, đợi một lát lại đến ôm nó, nhanh đi thay quần áo!” Mẹ Lôi từ phía sau Lôi Nghị nhô ra, vỗ sau lưng y hai cái.
“Được rồi, con đi thay quần áo.” Lôi Nghị thay áo vest, nhận lấy một nụ hôn của Cố Dương, sau đó mới chạy về ôm con trai.
Nhóc con kia đương nhiên vẫn là mềm mại non nớt, nhưng đôi tay be bé đã có chút khí lực, vô ý thức tóm lấy quần áo Lôi Nghị, muốn nhét vào trong miệng, sau đó thì sao, thỉnh thoảng cũng sẽ làm dính chút nước bọt, cọ ở trên quần áo người lớn….
“Ngày hôm nay trở về thật sớm a.” Cố Dương cũng theo đến, cầm cái khăn lau nước bọt cho nhóc con kia.
“Không có việc gì liền trở về, ngày mai cũng không có việc gì, anh có thể không cần đi làm.”
“Làm ông chủ chính là tốt a!” Cố Dương tán thán một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hạ thấp giọng hỏi, “Anh muốn cùng em thương lượng chuyện gì?”
Lôi Nghị nhìn hắn một hồi, mới nói: “Ngày hôm nay Trình Minh đến tìm anh.”
“Nga, sau đó thì sao?” Cố Dương giả ngu.
Kỳ thực hắn đã mơ hồ đoán được Trình Minh tìm Lôi Nghị là chuyện gì rồi.
Hẳn là, so với Lâm Mục tìm hắn không kém bao nhiêu đi?
Đồng thời, Lôi Nghị cũng cổ vũ Trình Minh nỗ lực lên mà theo đuổi người ta.
Trình Minh ở đầu dây bên kia thiên ân vạn tạ, chỉ cần Lâm Mục đối còn có ý với anh, vậy cậu triển khai thế tiến công theo đuổi mới có thể có hy vọng, nếu không trong lòng hắn thật sự là không có cái gì. (thiên ân vạn tạ: ngàn vạn lần cảm tạ biết ơn)
Dù vậy, hoàn cảnh hôm nay của hai người lúng túng như vậy, cũng rất khó tìm được một cửa để đột phá.
Đến tiệc trăm ngày của nhóc con kia nhanh lên một chút đi!
Hành trình tuần trăng mật của bọn Lôi Nghị tạm thời không có biện pháp tiến hành, dù sao hiện tại chuyện của công ty y tương đối nhiều, đều là các khoản nợ của kỳ nghỉ đông trước, cho nên phải làm xong mới có thể lên đường đi chơi.
Cố Dương không có việc gì liền gọi Lâm Mục đến nhà hắn cùng nhau trêu ghẹo con trai.
Lợi dụng cơ hội như vậy, Trình Minh thật đúng là gặp gỡ được Lâm Mục vài lần.
Đều là lúc anh đi kiểm tra thân thể cho nhóc con kia thì đụng phải.
Lúc bắt đầu đương nhiên sẽ có mấy phần xấu hổ, bất quá hai người đều đem sự xấu hổ này thu lại, giả vờ trấn tĩnh.
Trình Minh mỗi lần cũng chờ lúc Lâm Mục rời đi mới rời khỏi, có đôi khi sợ cậu ấy phiền, cũng là chờ ở dưới lầu, nói là đưa cậu ấy về nhà.
Lâm Mục cũng nghe được những lời Trình Minh nói với Lôi Nghị từ chỗ Cố Dương, cho nên thái độ cũng mềm mỏng hơn mấy phần, nhưng để thực sự tiêu tan đi hiềm khích lúc trước thì còn cách một đoạn xa.
“Lâm Mục, cho anh một cơ hội đi, anh vẫn yêu em, bao nhiêu năm như vậy tuy rằng anh không tìm được em, nhưng anh cũng không có chung một chỗ với người khác, cho nên… em có thể cho anh một cơ hội nữa không?” Trình Minh nhận được nhắc nhở của bọn Lôi Nghị, bảo anh chủ động, bảo anh thẳng thắn cho cậu ấy thấy tâm ý của anh, cho nên thường dứt khoát rõ ràng nói ra những lời này với Lâm Mục, “Nếu như anh thực sự không phù hợp với yêu cầu của em, em liền đem anh vứt bỏ cũng không trễ a!”
“Anh cũng đã nói rõ như thế rồi, tôi đây cũng không già mồm cãi láo nữa.” Lâm Mục chăm chú nhìn Trình Minh, “Tôi có thể cùng một chỗ với anh, nhưng anh có thể bảo đảm sau này sẽ không vứt bỏ tôi nữa không? Nếu lại có thêm một lần nữa, tôi sẽ giết anh.”
“Anh đương nhiên có thể bảo đảm!’ Trình Minh kích động nói, “Lần này, anh tuyệt đối sẽ không cùng em chia tay! Anh bảo đảm!”
“Anh đừng vội bảo đảm.” Lâm Mục khoác khoác tay, sắc bén hỏi, “Nếu như phải cùng tôi ở một chỗ, sẽ phải luôn bên nhau, phải chịu đựng ánh mắt khác thường của người ngoài, phải chịu đựng phản đối và ngăn cấm từ người nhà, anh trước hết hãy suy nghĩ kỹ xem anh có thể tiếp nhận được không? Lần này đừng có mà cha mẹ của anh xảy ra cái tình huống gì, anh lại vội vã vất tôi đi, Lâm Mục tôi cũng không phải là người ngoắc tay thì đến phất tay thì đi, hiểu chưa?” (Lâm Mục anh thật oai Orz)