Nha! Có Bầu Rồi!

Chương 68 : Lời nói trẻ con, thú vui nhi đồng

Ngày đăng: 00:56 22/04/20


Để cho hai ‘bạn nhỏ’ nghiện chơi trốn tìm, Lôi Nghị lại nhanh tay lẹ mắt mà đóng gói đồ đạc trong phòng ngủ.



Ba mẹ Lôi cũng đóng gói đồ đạc phòng ông bà, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười vui sướng của nhóc con kia cũng cười theo mấy tiếng.



Trong mấy người này dù sao cũng phải có người coi chừng nhóc con kia, để phòng nhóc cáu kỉnh.



Hôm nay Đại Dương chơi cùng nhóc con kia, dỗ nhóc vui vẻ như vậy, dù sao vẫn tốt hơn là để nhóc khóc nháo.



Trong lúc chơi đùa ầm ĩ Cố Dương cũng chưa có cho nhóc con kia uống nước, nhìn một đầu mồ hôi, đợi lát nữa phải tắm rửa cho nhóc con kia thật sạch sẽ mới được.



Dọn nhà cũng không cần lo lắng, người một nhà có thể ra sức lao động không ít, cũng không vội, chậm rãi dọn bên kia cũng được.



Ngày đầu là Lôi Nghị cùng ba mẹ ba người dùng xe chở không ít thùng qua đó trước, sau đó chuyển đồ dùng cơ bản qua, những thứ khác cũng không vội, dành ra chút thời gian chuyển thêm là được, bên kia cái gì cũng đều đã có.



Căn hộ ba phòng quả thật rất rộng lớn, ba phòng ngủ đều rất lớn, phòng nhỏ nhất bên này còn lớn hơn phòng lớn bên kia.



Mặt khác, trước đó Lôi Nghị đã ngăn phòng dành cho khách ra một phòng sách nhỏ, ban công càng rộng rãi, phòng ngủ chính nối liền ban công, còn có một cái ban công khác để phơi quần áo.



Lôi Nghị sửa sang lại ban công của y và Cố Dươngmột phen, mua dụng cụ tập thể hình để ở đó, sau này y cùng Cố Dương muốn tập thể hình ở nhà tập là được rồi, thuận tiện lại thiết thực.



Lần đầu là Lôi Nghị tự mình quay về, để ba mẹ ở lại bên đó, thuận tiện đem đồ đạc trong thùng ra sắp xếp dọn dẹp lại căn hộ.



Bạn nhỏ Cố Dung Thiên nghe được tiếng chuông cửa vui vẻ mà chạy đến cạnh cửa, giòn giã hỏi: “Ai nha!”



“Thiên Thiên, là cha nè, kêu ba ba mở cửa đi.” Lôi Nghị biết nhóc con kia còn chưa với tới chốt cửa, nhón chân với tới rồi cũng không tiện sử dụng lực mở rộng cửa, cho nên trực tiếp bảo nhóc đi gọi Cố Dương mở cửa.



Cố Dương đương nhiên cũng nghe được, từ phòng bếp đi ra, thấy Thiên Thiên quả nhiên đang nhón chân nhỏ muốn mở cửa, sau khi thấy hắn, Thiên Thiên còn phân phó hắn: “Ba ba, ôm…. Con mở con mở!”



Cố Dương cười ôm lấy nhóc, nhóc con kia thò người ra mở cửa, khí lực nhóc cũng không quá đủ, Cố Dương cùng nhóc mở cửa.



Lôi Nghị còn chưa có bước vào cửa, nhóc con kia đã nhào vào ngực y: “Cha!!!”



“Ngoan.” Lôi Nghị tiếp nhận nhóc con kia, vào nhà rồi đóng cửa lại.



“Ông nội và bà nội đâu?” Cố Dung Thiên quay đầu nhìn cửa đóng lại, cảm thấy rất là khó hiểu.



Rõ ràng là cùng cha đi ra ngoài nha, tại sao chỉ có một mình cha trở về?



“Ông bà ở nhà mới nha, chúng ta ngày mai cũng qua đấy, có được hay không?” Lôi Nghị giải thích cho nhóc.



“Dạ được.” Cố Dung Thiên mặc dù không biết rõ là có ý gì, nhưng cái từ ngày mai này nhóc vẫn hiểu, có thể nhìn thấy ông nội bà nội là được.



“Chúng ta đi xem ba ba đang nấu món gì ngon nào?” Lôi Nghị ôm nhóc con kia theo Cố Dương vào phòng bếp.



“Cháo đậu xanh, giải nhiệt. Hai ngày này vội vàng dọn nhà, khẳng định phát nhiệt rồi đi?” Cố Dương cười bổ sung, sau đó rửa sạch mấy loại rau xanh chuẩn bị ngày hôm nay làm mấy món chay.



“Đợi chúng ta chuyển qua xong rồi thì ăn sủi cảo đi, thèm quá.” Lôi Nghị thương lượng cùng Cố Dương.



“Được, anh muốn ăn nhân gì?” Cố Dương sảng khoái đáp, hình như, à không quả thật là đã lâu rồi bọn họ chưa ăn sủi cảo.
“Dạ.” Thiên Thiên lên tiếng, hướng bên ngoài hô lên, “Ông nội — Ba ba — Cha — ăn, cơm, thôi!”



Một tiếng này giống như thánh chỉ vậy, một lát sau, ba người đàn ông trong nhà đã xuất hiện ở nhà ăn rồi.



“Bà nội, ăn sủi cảo…” Nhóc con kia lại bắt đầu nói.



“Được, đợi một hồi ăn cơm xong, để các ba ba dẫn con đi siêu thị mua thức ăn về rồi chúng ta bắt đầu làm sủi cảo ăn, có được hay không?”



“Dạ!”



Vì ăn sủi cảo, Thiên Thiên thật ngoan mà ăn xong gần nửa bát cháo, sau đó giục ba ba nhanh chóng dẫn nhóc đi siêu thị một chút.



Nhóc biết, trong siêu thị có xe đẩy có thể ngồi, còn có thật nhiều đồ ăn ngon, điểm này vô cùng hấp dẫn nhóc. (Bé tham ăn:3)



“Đáng lẽ ngày hôm qua muốn mua thức ăn về làm nhân sớm một chút, bất quá thời tiết bây giờ đang từ từ chuyển nóng, mẹ với ba con thương lượng một chút, cảm thấy hay là khi nào ăn thì đi mua sẽ tươi ngon hơn.”



“Mẹ suy tính thật chu đáo. Vậy thì chúng con đi mua ngay, mẹ và ba muốn ăn nhân gì ạ? Lâu lâu chúng ta mới làm một lần, nếu được thì làm thêm mấy loại nhân đi ạ.”



“Được a, các con xem sao rồi mua đi, mẹ với ba con ăn nhân gì cũng được.”



Qua bên này ở đi dạo siêu thị quả thực quá thuận tiện, căn hộ này của bọn họ rất gần siêu thị, đi mười phút đồng hồ đãs đến.



Thiên Thiên ngồi ở trên đầu xe mua sắm đẹp vô cùng, chỉ huy ba nhóc đẩy nhóc đi nhanh một chút, đi chậm một chút, chỉ huy đến là hăng hái.



Nhiệm vụ chủ yếu chính là mua đồ làm nhân, hai người đi thẳng đến khu bán rau tươi, rau cần, cải trắng, hồi hương, bông cải, cái gì cũng mua một chút, đương nhiên cũng mua thịt để làm nhân, dù sao người lớn mới là chủ lực, nhóc con kia tùy tiện ăn hai cái cũng không ăn nổi nữa rồi.



Sau khi về đến nhà mẹ Lôi đã nhào xong bột, lúc Thiên Thiên chạy đến phòng bếp thấy được thì kéo quần áo của bà nội bảo cũng muốn nhào bột.



Mẹ Lôi rất thuần thục mà ngắt một miếng bột nhỏ cho nhóc để nhóc tự chơi.



Lôi Nghị bắt đầu giúp đỡ làm nhân, Cố Dương thì cùng ba Lôi trông đứa nhỏ.



Thiên Thiên có một cục bột nhỏ rồi cũng không náo loạn nữa, im lặng ngời ở trên cái ghế dành cho trẻ em nặn cục bột chơi, một hồi kéo dài một hồi vỗ bẹp, chơi vui vẻ vô cùng.



Có đôi khi tùy tiện nặn ra một cái hình dáng liền nói là ba ba là cha, hoặc là ông nội là bà nội, hay một lát sau còn nói là thỏ nhỏ hổ lớn, trên thực tế, hình dạng lần nào cũng giống y như nhau……



“Nặn một Thiên Thiên đi, có thể hay không nha? Hửm? Bảo bối?” Cố Dương trêu chọc nhóc.



“Được ạ!” Thiên Thiên ngắt thêm một cục bột nhỏ hơn ra, dùng nó tùy tiện nặn nặn liền nói là chính mình.



“Vì sao không dùng cục bột này?” Cha Lôi Nghị hỏi nhóc.



“Thiên Thiên là trẻ con, cho nên nhỏ như vậy mới đúng….” Vị thần đồng nào đó nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.



Ừ, cuối cùng cũng có chúc logic rồi….



Cố Dương vui mừng thầm nghĩ.