Nha! Có Bầu Rồi!

Chương 67 : Hai nhóc hề

Ngày đăng: 00:56 22/04/20


Chuyện Trình Minh và Lâm Mục quả thật bị người nhà phản đối.



Nhà Lâm Mục còn đỡ hơn một chút, gia đình cậu có em trai, đã sớm kết hôn sinh con rồi, dù sao cũng đã để lại đời sau cho nhà họ Lâm, cho nên lúc ba mẹ phản đối không có hiệu quả cũng đành nhắm một mắt mở một mắt, còn nhà Trình Minh thì khó mà nói.



Ba mẹ Trình Minh đều cảm thấy Trình Minh phải lưu lại đời sau cho gia đình, anh hai cậu ta ngược lại thì không hề gì, thậm chí còn giúp đỡ em trai khuyên ba mẹ, dù sao nhà họ Trình vẫn còn có người anh trai này để lưu lại đời sau mà. (Không biết ông anh này là tốt hay xấu, nhìn bề ngoài thì cũng được đó, nhưng cái cách ổng giải thích thì cảm giác thấy như không cần con Trình Minh cũng dc, có con ổng đây, tài sản sớm muộn cũng của nhà họ Trình, hứ)



Thế nhưng ba mẹ Trình Minh lại nghĩ hai đứa con trai này đều là người đàn ông chỉ có một quả thận, phải sớm kết hôn sinh con mới được, mà loại chuyện lưu lại đời sau này chỉ sợ anh hai không được, thận của anh ta là được nhận từ em trai, còn của Trình Mình bây giờ vốn là của bản thân, theo di truyền học hay sinh lý học mà nói, trong chuyện có con Trình Mình vẫn đáng tin cậy hơn anh hai anh một chút.



Trong chuyện này Trình Minh rất kiên quyết, anh cũng không sợ xích mích với người nhà, thậm chí dứt khoát nói trắng ra với người nhà, phương diện kia anh không được, chuyện lưu lại đời sau đừng hy vọng ở anh.



Lời này rất là dứt khoát, khiến cho ba mẹ anh vừa tức vừa bất đắc dĩ.



“Con gái nhà người ta cũng không muốn theo con, chuyện con quen biết phụ nữ mấy năm nay hai người cũng không phải không biết, thế nhưng mỗi cô gái đều không hài lòng, con còn có thể làm sao đây, tự ti cộng thêm vốn là có chỗ thiếu hụt này, cho nên con cũng không còn hứng thú đối với phụ nữ, ba mẹ, nếu như hai người vẫn ép con, con cũng sẽ không về nhà nữa, có anh hai đó, anh ấy bảo đảm có thể hoàn thành kỳ vọng của hai người. Yên tâm đi a, con còn có việc đi trước, trong thời gian ngắn sẽ không quay trở về, hai người cũng đừng nhớ con. Trừ phi ngày nào đó hai người nghĩ thông suốt, có thể tiếp nhận chuyện của con cùng Lâm Mục, chúng con sẽ trở về gặp mọi người.” Trình Minh lưu lại mấy lời cuối cùng như thế rồi xoay người chuồn mất.



Ba mẹ Trình càng áy náy hơn, thật đúng là không có cách nào với con trai út này.



Kỳ thực ông bà cũng biết, kể từ năm đó để cho con trai út quyên ra một quả thận cho anh hai đến bây giờ, con trai út cùng ông bà vẫn luôn không gần gũi cùng ông bà, ngay cả anh hai cũng chỉ thân thiết một chút.



Đương nhiên, Trình Minh không phải ích kỷ không chịu cứu anh hai, anh chỉ là không hài lòng với phương pháp năm đó cha mẹ đã làm.



Đặc biệt là, thân phận của anh cũng hết sức khó xử, cho nên dẫn đến cảm tình của anh với người nhà cũng chỉ bình thường, thậm chí đối với mẹ cũng không coi là thân cận.



Nên hiếu kính anh sẽ không quên, chính là tình cảm thì sẽ không giống như khi còn bé.



Anh hai đối tốt với anh, anh cũng có quan hệ không tệ với anh hai, lại nói tiếp, sự nghiệp của anh hai anh cũng coi như là thành công, chỉ là vẫn chưa có lập gia đình.



Bất quá anh hai có nói riêng với anh, anh ấy có quen với mấy cô bạn gái, chỉ là vẫn chưa đến mức nói chuyện kết hôn, nếu như ba mẹ thực sự ép anh ấy quá, anh ấy sẽ cân nhắc lo lắng thêm tốc độ.



Trình Minh đối với việc này ngược lại không có gì, an ủi anh hai đừng có gấp, cứ dựa theo kế hoạch lúc trước của anh ấy tiến hành gặp gỡ là được.



“Làm sao vậy? Lại vừa thất bại mà về đi?” Lâm Mục không có đi lên lầu gặp ba mẹ cùng Trình Minh, bởi vì trước đó cậu đã đến một lần rồi, người lớn không đồng ý, cậu cũng không muốn làm cho họ tức giận nữa, cho nên khi Trình Minh về nhà cậu liền chờ ở trên xe.



Trình Minh lên xe, cười với Lâm Mục: “Anh đã nói rõ tất cả với họ rồi, họ sẽ chuẩn bị tốt tâm lý tiếp nhận việc này thôi, đi thôi, chúng ta về nhà.”



“Được, vậy cứ kéo dài đi, dù sao cũng không thiếu thời gian.” Về điểm này, Lâm Mục không gấp, nhưng rất kiên quyết, bởi vì cậu cũng phải đối mặt với áp lực từ gia đình mình, cho nên cũng thông cảm cho Trình Minh.




Cố Dương không có lên tiếng, Lôi Nghị đóng gói đồ đạc ở bên ngoài nghe thấy vậy bị dọa cho giật mình, vội vàng chạy vào: “Thiên Thiên làm sao vậy?”



“Cha…. Tìm ba ba….” Nhóc con kia túm lấy ống quần Lôi Nghị giựt giựt, ý tứ là bảo Lôi Nghị đi tìm Cố Dương cùng nhóc.



“Được, cha tìm cùng con nha.” Lôi Nghị muốn tìm Cố Dương không phải là chuyện dễ dàng sao? Trong phòng ngủ nhiều nơi như vậy, Cố Dương chắc chắn không thể trốn vào thùng được, vậy chỉ còn lại tủ quần áo thôi.



Quả nhiên, mới vừa đi tới thì thấy Cố Dương giơ ngón tay lên với y, làm một động tác suỵt, ý bảo y đừng tìm được người quá nhanh.



Nhóc con kia còn rất ranh ma, vừa tìm vừa gọi ba ba, sau khi kêu ba ba liền lắng tai nghe, Cố Dương kiên định không có lên tiếng, Lôi Nghị sắp không nhịn cười được nữa.



Sau đó nhóc con kia thực sự tìm không được, liền nhìn Lôi Nghị, Lôi Nghị chỉ chỉ tủ quần áo, nhóc con kia nghi ngờ đi đến, vẫn là một chiêu kia, kêu ba ba.



Cố Dương đoán chừng thời gian cũng không còn nhiều lắm, liền vội vàng lên tiếng.



Hai mắt nhóc con kia sáng ngời, tiếp tục chui vào tủ quần áo, vừa chui vừa kêu ba ba, sau đó gạt bỏ quần áo ra ném lên trên giường.



Sau khi Cố Dương bị lộ ra, nhóc con kia hoan hô một tiếng, liền nhào đến: “Ba ba! Tìm được rồi!”



“Thiên Thiên thật lợi hại!” Cố Dương ôm lấy nhóc con kia, hôn hai cái, không ngừng khen ngợi.



Nhóc con kia vẫn muốn chơi, Cố Dương không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là lại chơi cùng nhóc một chút.



Lôi Nghị ở trong phòng ngủ nhìn hai ba con chơi đùa, thuận tiện đem quần áo trên giường xếp gọn, chuẩn bị sắp xếp vào trong thùng.



Lúc này đây nhóc con kia đang trốn trong tủ treo quần áo, còn thật cố gắng học theo ba ba tận dụng chỗ trốn…



Cố Dương cũng học biện pháp của nhóc con kia kêu nhóc, nhỏ giọng gọi “Thiên Thiên”.



Nhóc con kia thì không có nép sát vào góc tủ, Cố Dương gọi nhóc nhóc thật sự đáp lại, bất quá sau đó lập tức che miệng chui trong góc tủ quần áo ẩn núp.



Đồ đạc trong phòng ngủ đều đóng gói gần xong rồi, bên trong không có đồ đạc gì có thể gây va chạm, hơn nữa Cố Dương mặc dù chơi cùng nhóc, cũng không quên trông nhóc thật tốt, để tránh nhóc con kia không cẩn thận bị đụng trúng đầu.



Lôi Nghị bất đắc dĩ thở dài, thôi đi, trong nhà ngoại trừ Thiên Thiên ra, còn có thêm một anh bạn nhỏ…. Anh bạn nhỏ này gọi Đại Dương….