Nhà Có Chính Thê
Chương 101 : Quách mặt dày
Ngày đăng: 18:28 30/04/20
Trương Quốc Phú từ bệnh viện trở về cũng có mấy ngày, mấy ngày nay Trương Thanh buổi tối trở về ngôi nhà gạch đỏ, ban ngày cứ tới đây giúp Trương Thị làm chút việc. Bây giờ vào mùa này, trong đất không có gì phải làm, nhưng là đến gần cuối năm chuyện cũng nhiều, Trương Thị hầu như chẳng đi đâu được.
Sáng sớm Quách Tĩnh Tĩnh đi tới trường học, Trương Thanh ngày hôm qua giúp Trương Thị rửa gạo nếp, xả nước tận một ngày. Hôm nay y muốn đi theo Trương Thị tới nhà lão Tào trong thôn làm kẹo đường nâu, đây coi như là một loại đồ ăn vặt truyền thống, rang qua nếp rồi lại hâm nóng nước đường loãng rồi nhào lại với nhau, căn cứ vào khẩu vị của người ăn, rắc thêm chút hạt mè, đậu phộng, hạt dưa thước các loại, làm phong phú thêm khẩu vị.
Sau khi làm xong kẹo đường nâu, hơi giống như cắt bánh gato vậy, chờ lạnh xong hết rồi thì dùng dao cắt, từng cái cắt thành như những viên mạt chược lớn nhỏ là được. Kẹo đường nâu sau khi nguội vừa ăn vào vừa giòn vừa thơm, vừa đỡ thèm vừa có thể lấp đầy bụng.
Trương Thị hàng năm đều sẽ làm, hơn nữa một lần làm liền làm hơn mấy chục cân, mang theo hai cái bao lớn gói hết lại mang về.
Thật ra thì theo lý mà nói thì hai người Trương Thị cùng với hai cha con Trương Thanh, một năm căn bản không ăn nổi nhiều như vậy, Trương Thị sở dĩ làm nhiều thế, nguyên do Trương Thanh trong lòng rất rõ.
*
Lúc Hạ Phạm Hành nhận được điện thoại của Quách Tử Chương là lúc hắn vừa mới đưa Quách Tĩnh Tĩnh tới trường học. Một câu nói của Quách Tử Chương trực tiếp khiến Hạ Phạm Hành dừng xe lại ở ven đường.
"Cậu nói gì? Cậu bây giờ ở nơi nào?"
"Tôi ở đầu thôn Mã Tỉnh, " Quách Tử Chương cũng không ngại lạnh đến hoảng, lái xe tới phía trái bên cửa kính xe, một tay cầm điện thoại di động, một tay khoác lên trên cửa sổ xe, giữa ngón tay kẹp tàn thuốc. Anh ngẩng đầu nhìn biểu ngữ bay phấp phới trên đỉnh đầu. Hai cái biểu ngữ được buộc vào cột điện, hôm nay gió không nhỏ, biểu ngữ bị thổi quay vòng vòng, có điều có thể thấy được dòng chữ màu vàng.
Thôn Mã Tỉnh hoan nghênh bạn!
Đây là do đại đội mấy ngày trước làm cho, dường như vì để nghênh đón người nào đó, sau đó một mực cũng không có tháo xuống.
"Tử Chương, cậu đã quên những gì tôi nói với cậu trước đây rồi sao, cậu bây giờ không thích hợp xuất hiện ở nơi đó." Giọng Hạ Phạm Hành bên kia đầu điện thoại thật không tốt.
"Tôi biết cậu lo lắng cái gì." Quách Tử Chương ánh mắt thâm trầm."Nhưng chuyện này tôi phải biết rõ, dù là chỉ có một phần trăm đi chăng nữa. Cậu yên tâm, trước khi Quách Tĩnh Tĩnh về tôi sẽ rời khỏi, huống chi cậu không phải nói... Y đã không nhớ tôi sao? Tôi cái gì cũng sẽ không hỏi, chỉ là muốn cùng y trò chuyện một chút thôi."
Hạ Phạm Hành biết bây giờ muốn kéo người trở về cũng đã không kịp, chỉ có thể trầm giọng cảnh cáo: "Tử Chương, đừng dọa đến y."
Trương Thanh đi tới bên người Trương Quốc Phú, bất đắc dĩ nói: "Ba, mẹ cũng là không bỏ được ba mới không để cho ba đi tới chỗ lạnh lẽo, chỉ sợ ba lại ngã bệnh đau đầu."
"Ba biết bà ấy nghĩ thế nào mà, " Trương Quốc Phú xúc động."Ba cũng không phải là lo cho bả đó sao? Con nói xem đầu năm nay nhà ai còn làm kẹo đường nâu chứ, có tiền khi nào cũng có thể mua được, mẹ con đầu óc đúng là có vấn đề mà, tưởng rằng nhà mình làm thì ăn ngon lắm ấy. Đúng rồi, lão Nhị trước đó tới nói qua, lần đó bọn họ đi mang bao nhiêu a? Còn không phải là nói chuyện dỗ mẹ con vui vẻ à, chỉ mỗi một mình mẹ con làm thôi. Đến ngày mai đầu mùa xuân không ăn nổi liền dễ dàng bị ẩm, dính lại thành một khối, người khổ sẽ lại là ba, sẽ để ba ăn thay cơm, nào còn là người chứ!"
Trong chuyện này, Trương Quốc Phú có thể than phiền, Trương Thanh lại không thể nói gì, đây là một phần tâm sự cha mẹ đối với con cái, y mà thật sự nói gì, Trương Quốc Phú phỏng đoán sẽ mất hứng.
Cười một tiếng bỏ qua đề tài này, lặng lẽ nói với Trương Quốc Phú: "Ba, có chuyện con muốn nói với ba, A Tĩnh có người bạn giúp ta tìm Trương Kỳ, hỏi ba có hình nó hay không."
"Thật à?" Trương Quốc Phú mặt đầy mừng rỡ. Trương Kỳ rời đi cũng đã mấy ngày rồi, một mực không trở lại, lão ngoài mặt không để Trương Thị biết nhưng trong lòng thật cuống cuồng."Hình có, con chờ a."
Trương Quốc Phú vào trong phòng, chỉ chốc lát sau không biết từ nơi nào lấy ra mấy tấm ảnh Trương Kỳ tốt nghiệp, đoán chừng là hồi tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp, cũng may cũng không cách bây giờ lâu lắm.
"Giờ phải làm phiền bạn của Tĩnh Tĩnh tìm Kỳ Kỳ về nhà rồi. Đứa bé kia còn nhỏ như vậy, cũng hi vọng đừng gặp người xấu." Trương Quốc Phú mặt đầy lo âu nói.
"Con biết rồi, ba." Trương Thanh cất hình đi, "Vậy con đi."
"Ai, đi thôi, đừng để cho mẹ con nhìn thấy a."
"Con biết mà."
Trương Thanh mới vừa đi ra cửa liền bị mắt tình hình trước mắt làm cho ngây ngẩn. Buồng sau xe Quách Tử Chương được mở ra, người khác đang đem kẹo đường nâu của nhà y, đường, đậu phộng còn có hạt mè, một túi một túi đem tới trên xe, Trương Thị đứng một bên nhìn cười híp mắt.
"Mẹ, đây là?" Trương Thanh bước nhanh đi tới, chỉ hỏi Trương Thị đây là tình huống gì.
Trương Thị vỗ tay Trương Thanh nói: "A Thanh, Tiểu Quách nói ngày này lái xe lạnh lắm, bảo ta đừng lái, hơn nữa nhóc đó giờ cũng không có chuyện gì làm liền đi theo chúng ta."