Nhà Có Chính Thê

Chương 102 : Ăn kẹo đường nâu

Ngày đăng: 18:28 30/04/20


"Cái... Cái này không tốt lắm đâu, mẹ." Quách Tử Chương cầm đậu phộng cùng hạt mè còn xót lại trên xe ba bánh. Trương Thanh vội vàng ngăn anh lại."Quách tiên sinh, không cần khách khí như vậy, cũng không phải rất xa, đi không bao lâu đã đến rồi, hơn nữa chúng tôi không thể về nhà ngay, chắc phải tối mới về được, như vậy sẽ làm chậm trễ thời gian của cậu mất."



Trời tối càng tốt ấy! Quách Tử Chương trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt cười thật thân thiện nói: "Không sao cả, cháu hôm nay có thời gian."



Trương Thị cũng nói: "Sao lại tới tối được, bây giờ đi chắc khoảng hai ba giờ chiều là về chứ mấy."



Trương Thanh còn nói: "Mẹ, bên kia hôm nay khẳng định nhiều người, xe lái qua cũng không có chỗ đậu, đến lúc đó cũng rất phiền toái."



Lời này  là thật, hôm nay hôm nay không biết có bao nhiêu người xếp hàng làm kẹo đường nâu nữa, tuy nói đôn tử trước cửa nhà lão Tào không nhỏ nhưng vào lúc này chắc đã bày bàn này nọ rồi, làm gì còn chỗ mà đậu xe.



"Nếu không chỉ có thể đậu xa một chút thôi, phía đông nhà lão Tào có khối đất trống, chính là nơi để xe đó, những thứ này phải tự xách qua, nặng lắm."



Trương Thị cũng bắt đầu cân nhắc khả năng lái xe tới không cao lắm, nhíu mày do dự. Quách Tử Chương vừa thấy tình huống này vội vàng nói: "Bà nội, không có sao, những thứ này mang cùng nhau không nặng lắm đâu, đến lúc đó cháu giúp bà mang, chỉ là sau khi làm xong kẹo đường rồi bà cho cháu ăn mấy miếng thôi. Cháu không thể làm không công đúng không nào?"



Trương Thị vừa nghe, cũng cười theo nói: "Hóa ra suy nghĩ cả nửa ngày cháu là nhớ tới kẹo đường của bà."



"Cũng không phải, " Quách Tử Chương thừa dịp Trương Thanh không để ý cẩn thận bỏ hai cái túi trong tay vào cốp xe, phanh một tiếng đóng cửa xe, xoay người lại cười đối với hai người nói với hai người: "Bà nội, Trương thúc, hai người nếu hôm nay không để cho cháu mang đi thì gạo này đường này cháu sẽ không trả đâu."



"Sao lại giống như một tên cướp thế nhở."



Cứ như vậy một hồi, hảo cảm Trương Thị đối với Quách Tử Chương tăng vùn vụt. Đứa nhỏ này miệng ngọt không nói, tính tình cũng tốt, nói lại được lòng người già, anh có muốn kẹo đường hay không Trương Thị cũng nghĩ rồi, nhưng cái bộ dáng mặt dày mày dạn muốn kẹo này khiến Trương Thị muốn nghĩ nhiều cũng không được.



Trương Thanh nhìn hai người vừa nói vừa cười cũng biết chuyện này coi như đã được quyết định, nói thêm nữa cũng không thay đổi được gì. Quách Tử Chương nâng Trương Thị lên chỗ ngồi phía sau xe, thấy Trương Thanh đứng ở đằng kia xuất thần, đối với người này anh luôn có chút khẩn trương, đi tới nhẹ giọng kêu một câu: "Trương thúc."



Trương Thanh tỉnh hồn, ngẩng đầu nhìn anh, nhìn như vậy một cái rồi tầm mắt lại dời đi chỗ khác, lịch sự cười nói: " Xin lỗi, Quách tiên sinh, vậy làm phiền cậu rồi."



Quách Tử Chương cười một tiếng, không nói gì, đi qua muốn giúp Trương Thanh mở cửa xe bên cạnh chỗ tài xế, Trương Thanh lập tức nói: "Không cần, tôi ngồi với mẹ tôi là được rồi."



Cánh tay khoát lên trên xe của Quách Tử Chương cứng đờ, Trương Thanh đã tự mình mở cửa đi vào, ngồi ở bên người Trương Thị. Quách Tử Chương hơi xiết chặt tay, sau khi buông ra, sắc mặt khôi phục như thường, vòng qua đầu xe đi tới trên chỗ tài xế, mở cửa xe ngồi vào, một bên thắt dây  an toàn vừa nói với Trương Thị: "Bà nội, đường này cháu không quen, đi thế nào bà nhớ lái cho cháu."



"Được, cháu lái xe cẩn thận, bà chỉ đường cho."



"Được rồi!"



Xe dựa theo chỉ dẫn của Trương Thị lái không tới mười phút Quách Tử Chương đã nhìn thấy cái chòi được dựng tạm bằng túi da rắn xanh, đỏ, trắng ở phía trước. Khói trắng nghi ngút bốc lên từ trong chòi, có mấy người đứng xếp hàng từ trong chòi tới ra ngoài chòi, hơn nữa đại đa số đều là người lớn tuổi, tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, giống như đều là người quen vậy, chẳng phân biệt được ai với ai quen hơn, cùng nhau trò chuyện.
Quách Tử Chương đâu không biết xấu hổ mà nhận chứ, hắn da mặt khá dày nhưng nhận không đồ của người ta có hơi quá đáng, vội vàng nói: "Không cần đâu dì."



Trương Thị cũng nói: "Đúng vậy, cô nhìn cô bận bịu đến bây giờ cũng không dễ dàng, đến phiên nhà tôi cũng không được bao lâu, như vậy sẽ hư mất."



"Cái này có gì tốn kém chứ, đều là đồ không tốn tiền, trừ phi là chê dì nên mới không muốn" Phụ nhân làm mặt hù dọa, không tức giận trợn mắt nhìn Quách Tử Chương.



Quách Tử Chương khổ sở đứng đó, tình huống này anh chưa từng thấy qua, nhất thời cũng không biết phải làm sao bây giờ, dì này quá nhiệt tình rồi.



Trương Thị đúng lúc mở miệng, nói: "Nếu như vậy, vậy cháu hãy nhận đi Tiểu Quách."



Quách Tử Chương cũng chỉ đành hai tay nhận lấy, nói: "Cám ơn dì ạ."



Phụ nhân kia cười vỗ cánh tay Quách Tử Chương, lại khen Quách Tử Chương một lần.



Kẹo đường ăn vào trong miệng rất giòn, Trương Thị giúp anh cầm một nửa, nhìn anh cầm lên một khối toàn bộ nhét vào trong miệng, nghiêm túc suy ngẫm, buồn cười hỏi anh: "Như thế nào a?"



Quách Tử Chương nuốt kẹo xuống, nói: "Rất thơm, rất ngọt, bà nội, bà cũng ăn đi."



"Bà đợi một hồi rồi ăn, " Trương Thị cười nói, "Bây giờ còn hơi nóng, đường nóng dính răng lắm, bà nội răng lợi không tốt." Quách Tử Chương gật đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Trương thúc cũng thích ăn cái này sao?"



"Đúng vậy, A Thanh rất thích ăn đồ ngọt với đồ làm bằng bột mì, lớn như vậy rồi mà khẩu vị như trẻ con,  ngay cả Tĩnh Tĩnh cũng không ăn được vài thứ mà nó ngược lại chẳng kén ăn món nào." Trương Thị trong miệng vừa nói lời chê bai nhưng ý cười trong mắt  phá lệ hiền hòa.



Quách Tử Chương cách một hồi mới lên tiếng: "Vậy cháu cầm cho Trương thúc, nhiều như vậy cháu cũng không ăn hết."



Quách Tử Chương từ trong chòi đi ra, Trương Thanh bên kia vừa vặn có người đi về trước, Trương Thanh nhấc giỏ lên, nhích về phía trước, cánh tay xách giỏ thật yếu ớt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể gãy.



Quách Tử Chương đi tới, đem kẹo đường trong tay đưa cho Trương Thanh cười một tiếng: "Trương thúc."



Trương Thanh nhìn  kẹo đường trong tay Quách Tử Chương, khoát khoát tay nói: "Tôi không quá thích ăn cái này, Quách tiên sinh giữ lại tự mình ăn đi."



Quách Tử Chương cảm giác nụ cười trên mặt mình có chút rạn nứt, bất quá anh rất nhanh liền điều chỉnh lại, cúi đầu nói: "Phải không ạ?"



Vào lúc này lại có người tới nói chuyện, Trương Thanh xoay qua chỗ khác, Quách Tử Chương ngẩng đầu chỉ có thể nhìn được phần cổ lộ ra ngoài của y, y như cánh tay vậy, hết sức nhỏ nhắn.