Nhà Có Chính Thê
Chương 109 : Chị em nói chuyện
Ngày đăng: 18:28 30/04/20
Quách Tử Hoa thấy Quách Tử Chương hồi lâu không lên tiếng, ánh mắt nhìn cô nhưng phá lệ thâm trầm.
Năm xưa quan hệ giữa Quách Tử Hoa cùng Quách Tử Chương thật ra thì cũng không thân cận, phải nói Quách Tử Chương đối với anh chị em trong nhà không thân thiết cho lắm, không, nói xác thực, nhìn như rất thân, nhưng cho tới bây giờ không gần gũi, có thể là bởi vì thân phận đặc thù mà những anh em khác đối với anh cũng có chút ngăn cách.
Cho đến khi Quách Tử Hoa tốt nghiệp đại học, từ chối cuộc sống mà người nhà đã an bài cho mình, dứt khoát lựa chọn tới một thôn quê làm thôn quan, không nghĩ tới Quách Tử Chương lại là người duy nhất ủng hộ cô làm như vậy.
Về sau, Quách Tử Hoa ở nông thôn biết được chồng cô bây giờ là Phương Hoài Minh. Phương Hoài Minh cũng giống như cô là quan chức làng sinh viên đại học (*), bất đồng chính là gia cảnh hai người bọn họ. Nhà Phương Hoài Minh là nông dân, người địa phương An Huy, hôn nhân của hai người bị Quách gia kịch liệt phản đối, và cũng như trước kia, chỉ có Quách Tử Chương ủng hộ cô.
Quách Tử Hoa cuối cùng cũng có thể cùng Phương Hoài Minh kết hôn là do Quách Dực ủng hộ cô, nhưng quan hệ giữa Quách Tử Chương cùng Quách Tử Hoa trở nên thân cận không ít. Về sau, cô sinh ra Quách Tiểu Niên, tên của Quách Tiểu Niên là Phương Hoài Minh đặt, trên hộ khẩu cô là con gái của Quách Dực.
Phương Hoài Minh biết Quách Dực vô hậu, y rất tôn kính Quách Dực cho nên dứt khoát quyết định để cho con trai mình mang họ Quách. Y biết Quách Dực cũng không thèm để ý những thứ này, nhưng cái này là điều duy nhất y có thể làm vì Quách Dực, bồi thường cũng được, cảm kích cũng được, cái tên Quách Tiểu Niên này cứ như vậy được đưa vào sổ hộ khẩu.
Quách Tử Chương cùng các anh em khác không thân nhưng lại phá lệ thích Quách Tiểu Niên, mỗi lần làm nhiệm vụ trở lại, nhất định gặp trừ cha mẹ ra thì chính là Quách Tiểu Niên, chọc Quách Tiểu Niên tới giậm chân không vui, anh khoanh tay đứng ở một bên cười tùy ý, vậy đại khái cũng là một loại... Loại sủng ái khác?
Quách Tử Hoa bận rộn công việc, Phương Hoài Minh khi đó bỏ chính trị mà lao vào kinh doanh, bận bịu phát triển sự nghiệp của mình nên không cách nào chiếu cố đứa nhỏ, hai vợ chồng này rất không có trách nhiệm đem con ném cho Quách Dực, làm khó Quách Dực vừa phải bận rộn hội họp vừa phải chăm sóc Quách Tiểu Niên. Mẹ Quách Tử Hoa lần nữa nhấn mạnh mình tương đối rảnh, hoàn toàn có thời gian trông cháu trai, hơn nữa dù sao cũng là cháu ngoại yêu dấu của bà, bà cũng rất muốn trông, có điều sau khi Quách Lương nói qua với bà một lần, bà liền không nhắc lại chuyện này nữa.
Cho nên Quách Tiểu Niên sau một tuổi đã cai sữa, vẫn luôn đi theo Quách Dực ở thủ đô, hai ông cháu bất ngờ sống chung hết sức hòa hợp, quan hệ vô cùng tốt.
Quách Tử Chương ngẩng đầu nhìn Quách Tử Hoa, Quách Tử Hoa so với anh vừa vặn lớn mười tuổi, lúc anh ra đời Quách Tử Hoa cũng đã hơn mười tuổi, nếu như những gì anh nghe được hết thảy đều là thật, như vậy, Quách Tử Hoa có phải biết được chút ít chuyện từ năm đó hay không, từ thái độ khi nhắc lại chuyện xưa của chú hai Quách An thì năm đó tựa hồ loạn không nhỏ.
"Thế nào? Làm sao nhìn chị như thế?" Quách Tử Hoa cười một tiếng, nhìn Quách Tử Chương nhíu mày.
"Chị, " Quách Tử Chương sắc mặt ngưng trọng, "Có chuyện em muốn cùng chị thương lượng một chút, nhưng chị phải đáp ứng em, chuyện này không thể nói cho bất kỳ người nào khác, anh rể cũng không thể."
"Chuyện gì thế? Thần bí như vậy cơ?" Quách Tử Hoa có chút buồn cười, "Chẳng lẽ... Em đang yêu đương? Ai da, ai xui xẻo tới nỗi bị em coi trọng thế, mau nói chị nghe chút coi."
Biểu tình của Quách Tử Chương cũng không vì lời nói giỡn của Quách Tử Hoa mà thanh tĩnh lại, nha nhìn Quách Tử Hoa, thần sắc càng nghiêm nghị.
"Chị có thể đáp ứng em không?"
"Tiểu Niên."
Quách Tử Hoa đứng dậy đi tới bên con trai, đưa tay xoa đầu của con trai, hỏi: "Sao thế? Tìm mẹ có chuyện gì không?"
Quách Tiểu Niên chưa nói, nhìn Phương Hoài Minh một cái, Phương Hoài Minh khích lệ gật đầu với nhóc, Quách Tiểu Niên chọt chọt đầu ngón tay không dám nhìn Quách Tử Hoa, nhỏ nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ làm việc xong chưa? Mẹ bảo hôm nay sẽ cùng con chơi trò chơi..."
Quách Tử Hoa lúc này mới nhớ tới mình đã đáp ứng lời của con, vỗ trán mặt có lỗi nói: "Thật xin lỗi con, Tiểu Niên, mẹ vô tình quên mất chuyện này, mẹ bây giờ sẽ xuống chơi với Tiểu Niên ngay, Tiểu Niên không giận mẹ có được không?"
Quách Tiểu Niên cười híp mắt gật đầu một cái: " Được, mẹ con không tức giận đâu, chúng ta ba chơi trò chơi với nhau có được hay không?"
" Con ngoan."
Mặc dù vẫn không thể nào nhớ được tới mình rốt cuộc đã quên cái gì, bất quá Quách Tử Hoa cũng không vì vậy mà quên đi ước định với con trai, bất kể lúc nào thì con trai đối với cô cũng là quan trọng nhất.
"Mẹ xem, xe con chạy nhanh hơn cả xe ba đó!"
Quách Tiểu Niên cầm hộp điều khiển từ xa một đường chạy theo xe của mình, Phương Hoài Minh cầm một cái khác chậm rãi đi theo phía sau nhóc, thỉnh thoảng nói một câu: "Ba rất nhanh sẽ đuổi kịp con."
"Con sẽ không để cho ba đuổi kịp đâu, con muốn được hạng nhất, sau đó đem hạng nhất đưa cho mẹ!"
"Phải không? Vậy con phải nhanh một chút nếu không ba sẽ đuổi kịp đó."
"Ha ha, ba mới không đuổi kịp con đâu!"
"Con trai cố gắng lên! Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, ba con sắp đuổi kịp rồi!" Quách Tử Hoa nâng cằm ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Quách Tiểu Niên trong mắt tràn ngập tình thương của mẹ.
(*) nguyên văn: đại học sinh thôn quan - đề cập tới các sinh viên tốt nghiệp đại học, cao đẳng làm trợ lí thư kí của chi bộ đảng làng hoặc các vị trí khác