Nhà Có Chính Thê

Chương 110 : Lúc xưa chụp chung

Ngày đăng: 18:28 30/04/20


Chơi hơn nửa giờ, Quách Tiểu Niên cũng mệt mỏi, Phương Hoài Minh tắm cho nhóc, ôm đến trên giường nhỏ của nhóc, để cho Quách Tử Hoa dỗ nhóc ngủ.



"Ông nội trước kia cũng chơi xe với con, còn cho con ngồi qua xe tăng nha, có một chú cầm một cái súng (*) thật lớn trong tay, cao không khác con là mấy đâu. Con thử một chút, cầm không nổi, ông nội nói, chờ con trưởng thành rồi là có thể cầm được, đến lúc đó ông sẽ đưa một cái cho con chơi."



Quách Tiểu Niên nghịch nghịch ngón tay của Quách Tử Hoa,  khép nửa mắt nói chuyện trước kia của mình với Quách Tử Hoa, ông nội trong miệng nhóc tất nhiên không phải Quách Lương mà là  Quách Dực người đã nuôi dưỡng nhóc lớn lên.



Quách Tử Hoa nghe, sắc mặt có chút vặn vẹo, không nói một hồi, không nhịn được oán trách.



"Chú thiệt là, cũng lớn rồi mà còn loạn tới như vậy. Tiểu Niên, lần sau ông nội nếu là còn cầm súng cho con chơi con liền nói ngươi không muốn, biết không?"



"Tại sao vậy ạ?"



"Bởi vì cái đó rất nguy hiểm, trẻ con không thể chơi."



"Nha..." Quách Tiểu Niên nhìn có chút không bỏ được, bất quá vẫn là nghe lời Quách Tử Hoa.



"Tiểu Niên, con nhớ ông nội sao?" Quách Tử Hoa ôm Quách Tiểu Niên, gò má cà lên trán Quách Tiểu Niên.



"Nhớ ạ, " Quách Tiểu Niên đã tiến vào trạng thái sắp ngủ, "Cho nên... Con sẽ để cho cậu chơi cùng con."



"Hả?" Quách Tử Hoa nghe không hiểu, "Tại sao nhớ ông nội thì phải tìm cậu chơi với con?"



"Bởi vì... Bởi vì cậu dáng dấp rất giống ông nội..."



Quách Tiểu Niên nói xong câu này thì hoàn toàn ngủ mất, nhưng Quách Tử Hoa  trong nháy mắt như bị điện giật, đột nhiên ngồi dậy.



Lúc Phương Hoài Minh đi ra từ phòng tắm, hiếm thấy Quách Tử Hoa ngồi ở đầu giường, không xem tài liệu không đọc sách mà lại đang chơi điện thoại di động."Xem cái gì thế? Sao lại nhập thần như vậy?"



Phương Hoài Minh vén chăn lên ngồi bên người Quách Tử Hoa, trong miệng hỏi nhưng lại không tiến tới nhìn điện thoại của cô. Quách Tử Hoa ngẩng đầu, Phương Hoài Minh thấy cô thần sắc nghiêm nghị, ngồi thẳng người hỏi cô: "Sao thế em? Xảy ra chuyện gì à?"



Quách Tử Hoa không lên tiếng, điện thoại di động giơ đến trước mặt Phương Hoài Minh, nguyên lai là một tấm ảnh hai người chụp chung, hình nhìn có vẻ đã lâu rồi, người phía trên  nhìn cũng rất trẻ tuổi, phỏng đoán chưa tới hai mươi, màu sắc của tấm hình đã nhuốm màu năm tháng.



Quách Tử Hoa chỉ một người trong đó hỏi Phương Hoài Minh: "Anh cảm thấy người này giống ai?"
"Con biết rồi, ba."



"Chú Trương, chú yên tâm."



Trương Thanh thở dài, nhìn Hạ Phạm Hành nói: "Khổ cực cậu rồi, Phạm Hành, khoảng thời gian này bởi vì chuyện nhà chúng tôi mà thật sự đã mang đến cho cậu không ít phiền toái."



Hạ Phạm Hành cười một tiếng: "Chú Trương, người một nhà không nói hai lời."



Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn, mặt hơi đỏ lên.



______________________________________



(*) nguyên văn là 抢 có những nghĩa sau:



✚[qiāng] Hán Việt: THƯƠNG



1. va; đập



2. ngược; đối ngược; trái



✚ [qiǎng] Hán Việt: THƯỞNG, THẢNG, SẢNG



1. cướp; cướp đoạt; giành giật



2. tranh đua; tranh giành



3. gấp gáp; đột xuất; gấp



4. tróc; lột; mài; miết; chà; cạ; cạo



nhưng là do tác giả viết sai, ý của tác giả muốn nói đến súng 枪