Nhà Có Chính Thê
Chương 149 : Phải đi Thượng Hải
Ngày đăng: 18:29 30/04/20
Hôm nay vị bác sĩ kiểm tra cho Quách Dực là giáo sư Tôn của bệnh viện ung bướu Thượng Hải. Giáo sư Tôn là bác sĩ chuyên về khối u, là bác sĩ u bướu có địa vị cao nhất ở viện. Bác sĩ lúc trước kiểm tra cho Quách Dực cũng là một người có uy tín, chẳng qua là Quách Dực không muốn thông báo chuyện mình mắc bệnh cho thủ đô bên kia thôi.
Bởi vì Quách Dực thân phận đặc thù, để đảm bảo bí mật sau khi xong chuyện thì trước khi kiểm tra Tôn giáo sư và hai người học trò đã kí hiệp ước giữ bí mật, nhưng cái hiệp ước này lại có giới hạn thời gian. Tôn giáo sư cảm thấy, ít nhất ông đã lấy được sự tôn trọng rồi cho nên thái độ đối với Quách Dực cũng thân thiện hơn.
"Ung thư cổ họng giai đoạn đầu thì giọng sẽ có tình trạng khàn khàn, giống như ngài bây giờ vậy, hơn nữa lúc nuốt sẽ có cảm giác như nuốt phải dị vật." Làm nghiên cứu, nói chuyện ít nhiều có chút khô khan cứng ngắc, Tôn giáo sư ở trong giới học thuật cũng là người nổi danh xem bệnh không nhìn người, là một người nhân phẩm tốt thì càng không thể học người khác a dua nịnh hót.
Trương Thanh từ trước đến giờ luôn sùng bái người có học vấn, có nhân phẩm, nghe lời này thì cung kính nói: "Kia Tôn giáo sư, với tình huống này thì chúng ta phải nên làm như thế nào đây? Ngài yên tâm, ngài nói thế nào chúng tôi cũng sẽ tích cực phối hợp."
Trương Thanh tướng mạo dịu dàng, so với Quách Dực thì biểu tình mà Tôn giáo sư đối với y có hơi dãn ra hơn, ông nặn ra một nụ cười không tính là khó coi nhưng cũng không được xem là tốt lắm mà nói: "Tiên sinh ngài yên tâm, chúng tôi sẽ dốc hết toàn lực chữa trị bệnh cho thủ trưởng, đây là trách nhiệm của chúng tôi, có điều tôi đề nghị nên nằm viện ngay, trong ba ngày tôi sẽ đưa ra phương án trị liệu, giai đoạn đầu khẳng định dùng phương pháp tính phóng xạ để tiến hành chữa trị, thời gian điều trị khoảng từ hai đến bốn tuần, cái này tùy theo người mà sẽ khác nhau."
"Được rồi, bác sĩ, chúng tôi sẽ về thu dọn một chút, ngày mai sẽ làm thủ tục nằm viện."
"A Thanh, " Quách Dực thân nắm lấy cổ tay Trương Thanh, "Trước hết nghe bác sĩ nói xong đi."
"Ồ." Trương Thanh cũng biết mình quá gấp, "Thật xin lỗi, Tôn giáo sư, ngài tiếp tục đi."
"Không sao, " Tôn giáo sư đẩy mắt kính trên sống mũi lên một chút, "Tể Ninh là bệnh viện tổng hợp, xét về phương diện kỹ thuật cùng chuyên môn tất nhiên vẫn là bệnh viện chuyên khoa ung thư thì càng toàn diện và hoàn thiện hơn. Nếu như mọi người tiếp nhận đề nghị của tôi thì nên đi Thượng Hải chữa sẽ tốt hơn." Trương Thanh nghe nói phải đi Thượng Hải, thần sắc rõ ràng mang ưu buồn. Y không muốn rời xa thôn Mã Tỉnh Sơn, không muốn đi tới thành phố lớn có nhịp sống nhanh, điều này làm cho y cảm thấy khủng hoảng.
Quách Dực làm sao lại không biết y trong lòng đang suy nghĩ gì, cho dù tách ra nhiều năm như vậy nhưng chỉ cần người bên cạnh nhíu mày hay bĩu môi một cái thì ông cũng có thể lập tức biết y đang suy nghĩ gì. Quách Dực mím môi nói với Tôn giáo sư: "Giáo sư, chuyện đi Thượng Hải để tôi suy nghĩ chút đã."
Tôn giáo sư ngẩng đầu nhìn Quách Dực rồi lại nhìn Trương Thanh, giọng cứng ngắc nói: "Đi Thượng Hải đối với ngài trăm lợi không hại, ngài phải hiểu, bệnh ung thư không giống những bệnh khác, không thể kéo dài."
Quách Dực như cũ không nóng không lạnh nói: "Tôn giáo sư, ý của ngài tôi hoàn toàn hiểu, có điều chuyện này..."
"Chúng ta đi." Trương Thanh lên tiếng cắt đứt lời Quách Dực còn chưa nói xong, giọng điệu hết sức khẳng định, "Giáo sư ngài yên tâm, chúng tôi ngày mai sẽ cùng ngài đi tới Thượng Hải."
"Ba, anh Chương, Quách tiên sinh..."
"Tĩnh Tĩnh, không cần ngại, kêu chú một tiếng chú là được." Quách Dực không nói gì khác, chỉ là nụ cười trên mặt hết sức có thành ý.
Quách Tĩnh Tĩnh mặc dù dừng lại một chút, nhưng mà rất nhanh cậu liền sửa lại: "Chú Quách ạ."
" Được, Tĩnh Tĩnh, tới, ngồi bên cạnh chú nào."
Quách Dực ngoắc ngoắc tay, để cho Quách Tĩnh Tĩnh ngồi ở vị trí gần mình, vị trí còn lại bên kia là của Trương Thanh, sau đó lần lượt là Quách Tử Chương, Hạ Phạm Hành thì ngồi ở bên người Quách Tĩnh Tĩnh.
"Hôm nay nơi này không có người ngoài, mọi người có lời gì thì cứ việc nói thoải mái, Tĩnh Tĩnh trong lòng có nghi ngờ chú cũng sẽ nói hết tất cả."
Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu, tựa hồ như đang suy tư, Quách Dực cũng không thúc giục, cứ như vậy tĩnh yên tĩnh chờ cậu.
Một lúc lâu, Quách Tĩnh Tĩnh mới ngẩng đầu lên, nhìn Quách Dực nói: "Ngài sẽ một mực ở bên ba cháu, không làm tổn thương ba nữa không?"
Quách Dực hiển nhiên không nghĩ tới, điều đầu tiên Quách Tĩnh Tĩnh hỏi lại là cái này, mặc dù có chút bất ngờ nhưng Quách Dực cảm thấy, cái vấn đề này như nặng ngàn cân.
Ông không do dự, chẳng qua là thu liễm lại biểu tình đùa giỡn trên mặt, thần sắc nghiêm túc lại trang trọng.
"Đúng vậy, chú sẽ bảo vệ em ấy, chú sẽ luôn luôn ở bên ba cháu."
□ tác giả lời ong tiếng ve: