Nhà Có Chính Thê

Chương 181 : Tin tức tới

Ngày đăng: 18:29 30/04/20


Quách Tĩnh Tĩnh đồng ý cùng Quách Tử Chương đi Thượng Hải, có điều cậu muốn ở lại thêm một ngày. Quách Tử Chương tất nhiên không thành vấn đề, đổi thành vé máy bay ngày hai mươi sáu tháng chạp. Quách Tử Chương cũng có ý trước khi lên đường đưa Quách Tĩnh Tĩnh đi làm kiểm tra, dựa theo ngày dương lịch mà tính thì Quách Tĩnh Tĩnh mang thai sáu tháng rồi, cũng nên làm kiểm tra sinh sản rồi.



Lúc làm kiểm tra siêu âm B, Trầm Hà rõ ràng không nhiều lời như trước kia nữa. Bà nhìn rất cẩn thận, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, luôn luôn ghi chép khiến Quách Tĩnh Tĩnh có chút bất an. Thật ra thì cậu mơ hồ có thể biết, gần đây trạng thái của bản thân thật không tốt, đứa trẻ vốn dĩ rất hiếu động gần đây cũng trầm lặng đi rất nhiều.



Sau khi kết thúc kiểm tra, Trầm Hà để Quách Tử Chương tiến vào, bà không lên tiếng nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Quách Tĩnh Tĩnh.



Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, cúi đầu, nửa ngày mới nói được một câu: "Thật xin lỗi."



Trầm Hà khẽ cười lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn Quách Tĩnh Tĩnh ôn nhu như cũ.



"Tĩnh Tĩnh, cháu không cần xin lỗi tôi, những lời này chắc cháu phải nói với bản thân mình chứ, cháu không chăm sóc thật tốt chính mình."



Quách Tĩnh Tĩnh khàn giọng hỏi: "Đứa bé... Có khỏe không ạ?"



Trầm Hà không trả lời có khỏe hay không, chỉ nói: "Tháng này bé cơ hồ không lớn thêm bao nhiêu, cháu bây giờ đã sáu tháng rồi, chính là thời điểm có thể ăn có thể ngủ, tâm tình của cháu sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của bé. Tôi đã nói với cháu rồi, đứa trẻ có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố của cháu, cháu không vui, bé cũng sẽ không vui, biết chưa?"



Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu, không nói mà chỉ gật đầu một cái.



Trầm Hà ngẩng đầu nhìn về phía Quách Tử Chương: "Hạ tiên sinh đâu rồi? Cậu ấy tại sao lại chưa tới? Cậu ấy đã đáp ứng sẽ chăm sóc Tĩnh Tĩnh thật tốt, không phải sao?"



Quách Tử Chương nhìn Quách Tĩnh Tĩnh rồi khẽ lắc đầu với Trầm Hà. Trầm Hà sửng sốt một chút, bà còn chưa biết tin Hạ Phạm Hành xảy ra chuyện. Chuyện đêm đó bị Bàng Chiêm Viên đè xuống, bởi vì xảy ra lúc nửa đêm nên Trầm Hà dĩ nhiên không thể nào biết được, có điều ý của Quách Tử Chương bà vẫn hiểu, chắc là Hạ Phạm Hành có lý do không thể kháng cự cho nên mới không thể đến đây.



Trầm Hà nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh đang cúi đầu, khó trách, sắc mặt đứa bé này nhìn thật không tốt, mặc dù cậu không có biểu hiện ra nhưng Trầm Hà vẫn cảm giác được cậu có chút uể oải.



"Tôi thật sự xin lỗi, Tĩnh Tĩnh."



Trầm Hà vì lời nói của mình mà thành khẩn xin lỗi, Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu, lắc đầu với bà.



"Vậy... Hạ tiên sinh bây giờ có khỏe không?"



Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn người, đáp: "Cháu không biết nữa."




"Các cậu cũng phải cẩn thận đấy."



"Tôi biết rồi, tôi không có việc gì đâu, ông ấy không thể quan sát tôi mãi được, tôi còn phải về nhà ăn tết nữa."



" Được."



"Vậy cứ như thế nhé, tạm biệt."



Dương Tuyền vội vàng cúp điện thoại. Khoảng thời gian nói chuyện điện thoại này Quách Tĩnh Tĩnh ngay cả hô hấp cũng đều ngừng lại, Quách Tử Chương cúp điện thoại, cậu há miệng một cái, Quách Tử Chương liền mở miệng nói: "Dương Tuyền nói, Phạm Hành đã không sao rồi."



Quách Tĩnh Tĩnh không biểu hiện ra gì cả nhưng Quách Tử Chương bởi vì nguyên nhân công việc mà rất dễ dàng phát giác được, Quách Tĩnh Tĩnh vào lúc này mới thở hổn hển, hô hấp rõ ràng có chút gấp rút.



Quách Tử Chương cầm lấy tay Quách Tĩnh Tĩnh, lặp lại một lần: "Cậu ấy đã không sao rồi, em đừng lo lắng, chẳng qua là nhà bên kia có một số việc, bây giờ không có cách nào liên lạc với em thôi. Cậu ấy cũng đồng ý để em đi Thượng Hải với anh rồi, chờ cậu ấy làm xong trận này cậu ấy sẽ tới Thượng Hải tìm em"



"Anh ấy..." Quách Tĩnh Tĩnh liếm liếm đôi môi đã phát khô, "Anh ấy lúc nào mới có thể tới ạ?"



"Chắc phải đến sau nguyên tiêu, " đây là suy đoán của Quách Tử Chương. Hạ Phạm Hành xử sự từ trước đến giờ luôn như sấm rền gió cuốn, nhưng là vết thương đạn bắn vẫn cần chút thời gian để tĩnh dưỡng. Hạ Phạm Hành coi như xử lý tốt chuyện bên kia rồi cũng phải đợi tới lúc bản thân không còn gì đáng ngại nữa mới tới gặp Quách Tĩnh Tĩnh được, "Tình hình nhà cậu ấy có chút phức tạp, nhưng mà hổ không ăn thịt con, cũng không đến nỗi sẽ có nguy hiểm tới tính mạng."



Một câu cuối cùng dĩ nhiên là đùa giỡn, lúc Quách Tử Chương nói còn cố tình làm ra biểu tình kì quái, chọc cho Quách Tĩnh Tĩnh cũng không thể căng thẳng nữa, chỉ có thể buông lỏng khóe miệng.



"Huống chi, cậu ta tới chậm chút cũng tốt " Quách Tử Chương thở dài, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh thần sắc không biết làm sao, "Em như thế này mà gặp cậu ta thì cậu ta có thể sẽ không đau lòng sao? Có lẽ còn trả đũa ngược lại ấy chứ, trách anh không chăm sóc em cho kỹ, vậy anh há chẳng phải là nằm không cũng trúng đạn sao? Cho nên trước khi cậu ta tới anh phải nuôi em tới mập mới được."



Vừa nói vừa cầm đũa lên gắp cho Quách Tĩnh Tĩnh hơn phân nửa con tôm vào trong chén, ra lệnh: "Ăn mau!"



Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Quách Tử Chương không ngừng gắp thức ăn cho mình, há miệng nhưng lại không có nói gì, ngược lại hít một hơi thật sâu, một bộ nhất định phải tiêu diệt sạch sẽ đám thức ăn này!



Quách Tử Chương nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, khóe môi nhếch lên một nụ cười, cảm thấy em trai làm sao lại đáng yêu như vậy chứ? Xem ra anh sau này phải kiếm nhiều tiền hơn một chút mới được, dẫu sao anh bây giờ còn có một đứa em trai phải nuôi, chờ đứa trẻ ra đời rồi thì tiền sữa bột, tiền mua tã cũng phải tốn kha khá, mà bảo bối nhà mình thì phải dùng đồ tốt nhất, vậy thì càng đắt. Trách nhiệm làm bác của anh thật nặng nề quá đi mà!



□ tác giả lời ong tiếng ve: