Nhà Có Chính Thê

Chương 182 : Đây không phải là bệnh

Ngày đăng: 18:29 30/04/20


Vương Giang Dân được Quách Tĩnh Tĩnh ủy thác, vốn chỉ cần nói cho tỉnh ra là được, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà anh không chỉ nói cho tỉnh mà còn đích thân lái xe chở Trương Thị đi bệnh viện huyện.



"Bác sĩ Tiểu Vương, thật là, chú cũng không biết nên cảm ơn cháu như thế nào nữa." Lên xe, Trương Quốc Phú liền nói cám ơn liên tục, đám người Yamada Edako ngồi một chiếc xe khác, trong xe của Vương Giang Dân chỉ có anh cùng Trương Thị và Trương Quốc Phú.



Vương Giang Dân cười nói: "Đừng khách khí như vậy, chú Trương, trước kia cháu nhận của thím Trương không ít đồ, hồi đó anh Thanh bị bệnh, Trương Thẩm mỗi ngày đưa đồ ăn tới đều có một phần cho cháu. Phần ân tình này cháu còn nhớ đấy."



"Nào, chỉ là chút bánh ngô, bánh bí đỏ thôi mà, cũng không phải thứ tốt gì cả, cháu nói như vậy thím cũng ngại." Trương Thị cũng cười nói.



"Làm sao lại không phải đồ tốt chứ, những thứ kia cũng đều là tự tay thím làm, cái gì có thể so với đồ nhà mình được chứ." Vương Giang Dân nói thế này ai nghe cũng đều vui vẻ, Trương Thị cùng Trương Quốc Phú cũng giống vậy.



"Ai nha, người đọc sách nhiều nói không bình thường chút nào, thật ấm lòng quá đi. Bác sĩ Tiểu Vương, cháu với ba cháu đều là người tốt." Trương Quốc Phú cùng Trương Thị trước mặt tán dương, Trương Thị cũng gật đầu liên tục.



Vương Giang Dân nhìn họ qua kính xe: "Thật ra thì cháu cảm thấy, làm người thì nhân phẩm vẫn là quan trọng nhất, bất kể người kia có đọc bao nhiêu sách, cũng không để ý họ đã trải qua cái gì, nhưng chỉ cần họ luôn giữ được bản chất thật lòng đối đãi với người khác, không hại người không tổn thương người ta thì chính là một người tốt, cho nên cháu xem ra chú Trương với thím Trương đều là người tốt, anh Thanh cùng Tĩnh Tĩnh cũng là người tốt."



"À..." Mặt Trương Quốc Phú lộ vẻ lúng túng nhưng cũng không tiện cắt đứt lời của Vương Giang Dân, Trương Thị cũng hơi có chút xuất thần.
Trương Quốc Phú há miệng, quay đầu nhìn Trương Thị một chút rồi lại nhìn Vương Giang Dân, cuối cùng cái gì cũng không thể nói ra khỏi miệng được. Lão thở dài, dựa người vào phía sau, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ mà vẻ mặt phiền não.



Trương Thị cũng xuất thần ngồi ở đằng kia, không biết là đang suy nghĩ gì, sau đó thẳng đến bệnh viện Vương Giang Dân cũng không nói gì nữa.



*



Đến bệnh viện, Vương Giang Dân là bác sĩ, giữa bác sĩ với nhau có sự liên kết, có Vương Giang Dân ở đó rõ ràng tránh được không ít phiền toái, thái độ nói chuyện giữa các đồng nghiệp cũng không giống nhau, rất thân thiết ôn hòa.



"Thím tôi mấy năm trước kiểm tra bị bệnh thấp tim (**), vào mùa đông dễ tái phát cho nên vẫn luôn dựa vào các loại thuốc an dưỡng, cũng không xuất hiện vấn đề lớn lao gì, hai ngày trước đột nhiên té bất tỉnh cho nên muốn tới kiểm tra một chút."



(**) bệnh thấp tim: Thấp tim hay còn gọi là thấp khớp cấp hoặc sốt thấp khớp, tiếng Anh: Rheumatic fever hay acute rheumatic fever (ARF) là một bệnh viêm nhiễm toàn thể, biểu hiện ở nhiều cơ quan (như tim, khớp, da và não) mà chủ yếu là ở khớp và tim.



Vương Giang Dân nói tình huống một chút, bác sĩ kia cũng biết liền gật đầu rồi nói: "Được, trước tiên đi làm kiểm tra đi."