Nhà Có Chính Thê

Chương 70 : Lão ưng gà mái

Ngày đăng: 18:28 30/04/20


Đồng ngôn vô kỵ, Quách Tiểu Niên nói tướng quân gì đó Quách Tĩnh Tĩnh cũng không để ở trong lòng, trực tiếp dẫn Quách Tiểu Niên đi tới thao trường.



Quách Tiểu Niên một đường đều rất không yên tâm. Nhóc sợ mình bị lừa gạt, bất quá thầy Quách nhìn không giống như là tên lừa gạt. Tên lừa gạt là người xấu, thầy Quách nhưng lại giúp đỡ nhóc. Ông nội nói, cái gì nước ân phải dùng nước suối báo, cho nên nhóc quyết định cho thầy Quách mặt mũi. Nhưng nếu như thầy Quách lừa gạt nhóc, nhóc sau này cũng sẽ không để ý đến thầy Quách nữa.



"Con thật sự có thể coi là anh hùng sao?"



Thời điểm vào thao trường, Quách Tiểu Niên rất không yên tâm lại hỏi một câu.



"Nếu như con là nam tử hán, dĩ nhiên có thể coi như anh hùng."



Quách Tĩnh Tĩnh nói như vậy, Quách Tiểu Niên lập tức đáp lại: "Con đương nhiên là nam tử hán rồi!"



Quách Tĩnh Tĩnh cười một tiếng, kéo nhóc đi đến sân đá banh. Bên kia thầy thể dục đang cho bọn trẻ đá banh, nghe thấy thầy thể dục dắt giọng oang oang kêu: "Không cho phép dùng tay, thầy nói không cho phép dùng tay có nghe thấy không! Tại sao lại lấy tay ôm, đây là trái banh, phải dùng chân đá biết không, đừng ôm a..."



Quách Tĩnh Tĩnh kéo Quách Tiểu Niên đến. Thầy thể dục vừa thấy Quách Tiểu Niên, nghiêm mặt nói: "Quách Tiểu Niên! Con tại sao không đi học thể dục?"



Quách Tiểu Niên không trả lời, " hừ " một tiếng quay đầu sang một bên không để ý tới thầy. Ông thầy này thật ngu ngốc, không tìm được nhóc!



Quách Tĩnh Tĩnh thấy liền nói: "Quách Tiểu Niên, con quên trong phòng học thầy đã nói với con như thế nào rồi sao?"



Quách Tiểu Niên quay đầu trở lại, bĩu môi nhìn thầy thể dục thành thật mà nói: "Thầy thật xin lỗi, con biết lỗi rồi."



Thầy thể dục thấy nhóc nói xin lỗi, mặt đầy kinh ngạc nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, thầm nghĩ thầy dạy thay mới tới này làm sao bỗng nhiên trở nên thật lợi hại. Đoạn thời gian trước còn nghe nói cậu khiến cả lớp khóc nháo lên, bây giờ thậm chí ngay cả Quách Tiểu Niên càn quấy cũng thu phục được, thật đúng là thần kỳ.



Quách Tĩnh Tĩnh cũng mặc kệ thầy thể dục trong lòng đang suy nghĩ gì, quay đầu nói với y: "Thầy, tôi muốn cùng anh thương lượng một chuyện. Giờ thể dục có thể để cho tôi hướng dẫn các bạn học hay không?"



"Cậu dạy?" Thầy thể dục ngẩn người."Ý cậu là, tiết này để cho cậu dạy bọn nhỏ?"



"Đúng" Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu một cái, "Nếu như anh để ý, tôi ngày mai sẽ trả tiết thể dục cho anh."



"Không cần, " câu này thầy thể dục đáp lại ngược lại thật mau. Có người hỗ trợ giờ học y sung sướng còn không kịp đây, còn cần cái gì a.



"Thầy Quách, cậu cần dùng thì dùng đi, tôi không có ý kiến. Giờ học cũng không cần trả, cũng không phải chuyện lớn đúng không?"
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn lòng bàn tay trắng trắng nộn nộn nhỏ bé của hai đứa, cười nói: "Nếu như vậy, vậy thì hai con chịu phạt. Ngày mai lúc đi học các con phải mời tất cả các bạn ăn kẹo, cho nên ngày mai thầy cho phép các con mang kẹo tới trường học, chỉ có kẹo thôi!"



Hai đứa trẻ tựa hồ rất kinh ngạc, không nghĩ tới thầy sẽ phạt cái này. Hà Đông Đông nhát gan không dám hỏi, Quách Tiểu Niên lại không băn khoăn về phương diện này liền trực tiếp hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "Thầy Quách, thầy không đánh chúng con sao?"



Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu: "Không đánh, bởi vì ở trong mắt thầy các con đều là những anh hùng nhỏ."



Được khen là anh hùng, hai đứa cực kì vui vẻ, hoàn toàn mất hết ngăn cách trong quá khứ. Hai người dắt tay vui vẻ nhảy tung tăng.



Ngày thứ hai Quách Tiểu Niên cùng Hà Đông Đông đồng thời mang kẹo tới. Quách Tĩnh Tĩnh để cho chính bọn chúng tự mình đem kẹo phát cho tất cả bạn nhỏ trong lớp. Quách Tiểu Niên cũng là lần đầu tiên nghe được bạn học nói cảm ơn với nhóc, còn nhận được kẹo mà Hà Đông Đông đưa cho.



Sau ngày kia Quách Tiểu Niên đối với Quách Tĩnh Tĩnh trở nên đặc biệt sùng bái, bất kể chuyện gì chỉ cần Quách Tĩnh Tĩnh nói một câu Quách Tiểu Niên cái gì cũng nghe, cả ngày thầy Quách dài thầy Quách ngắn, ba câu không rời thầy Quách, vừa tan học một cái là muốn đưa Quách Tĩnh Tĩnh về nhà.



"Thầy Quách, ngày mai là cuối tuần, thầy sẽ không thể gặp con trong hai ngày nha~." Quách Tiểu Niên nằm ở trên cửa sổ xe, kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy lưu luyến không thôi, "Nếu không thì thầy đến nhà con ngủ, như vậy cuối tuần cũng có thể gặp mặt con rồi."



Quách Tĩnh Tĩnh rất quả quyết lắc đầu, noid với Quách Tiểu Niên: "Không được, Tiểu Niên phải về nhà, thầy dĩ nhiên cũng phải về nhà mình." Quách Tiểu Niên bĩu môi: "Nhưng mà... Nhưng mà..."



Quách Tĩnh Tĩnh sờ đầu Quách Tiểu Niên nói: "Tiểu Niên phải về nhà bồi ba mẹ, thầy cũng phải bồi người nhà mình. Mau trở về đi thôi, đi về trễ người nhà Tiểu Niên sẽ lo lắng, đi nhanh đi."



Quách Tiểu Niên lại không mời được Quách Tĩnh Tĩnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là mất mát.



"Nha, con biết rồi. Tạm biệt thầy."



"Tạm biệt."



Khó khăn lắm mới đem Quách Tiểu Niên đưa đi được, Quách Tĩnh Tĩnh mới vừa lấy hơi điện thoại di động lại reo, lấy ra nhìn, sửng sốt một hồi mới tiếp điện thoại.



" A lô."



Bên đầu điện thoại kia dừng một chút, Hạ Phạm Hành mới lên tiếng nói: "A Tĩnh, ngày mai có thời gian rảnh không? Trước đây anh đã bảo bác sĩ kia đến, em tới để cho người ta giúp em nhìn một chút, còn nữa anh sẽ an bài việc giải phẫu."



Quách Tĩnh Tĩnh tay cầm điện thoại di động hơi run lên, mím môi trả lời một câu: " Được."