Nhà Có Chính Thê
Chương 86 : Khóc nháo không dứt
Ngày đăng: 18:28 30/04/20
" Anh, em không hiểu, em rốt cuộc làm sai cái gì cơ chứ? Em đã nói xin lỗi với anh ấy như vậy rồi mà anh ấy còn có chỗ nào không hài lòng? Chẳng lẽ còn muốn em quỳ xuống sao? Anh, anh với anh ấy là bạn thân nhưng ảnh lại đối xử với em như vậy, với lại anh ấy có quan hệ tốt với anh, ô ô... Anh không biết đâu, mặt mũi em đều mất hết, anh ấy làm như vậy chính là tát thẳng vào mặt em. Em lớn như vậy mà cũng chưa từng bị ủy khuất như thế ô ô..”
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Trương Kỳ trước mặt khóc tới lê hoa đái vũ, quay đầu liếc nhìn thời gian, đã gần tám giờ, cậu muốn đi ngủ rồi, hơn nữa Trương Kỳ đã liên tục nói gần một giờ, miệng Trương Kỳ không mệt nhưng lỗ tai cậu mệt lắm.
Trương Kỳ ném khăn giấy lau nước mắt xuống dưới đất, ở trên mặt đất trồi lên một đống giấy. Mắt thấy hộp khăn giấy thứ ba đã thấy đáy, Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút vẫn là lên tiếng: "Hay cậu về đi ngủ đi?"
Tiếng khóc Trương Kỳ ngừng lại, hai mắt đỏ bừng tựa như thỏ trợn mắt nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, đột nhiên liền từ trên ghế salon đứng lên, lên giọng lên án: "Anh! Anh rốt cuộc có phải anh em hay không? Em biết rồi, anh căn bản không xem em như em trai của mình bởi vì ở trong lòng anh, Hạ Phạm Hành người ngoài quan trọng hơn em đúng hay không?”
Quách Tĩnh Tĩnh thầm nghĩ: Hắn cũng không coi là người ngoài được, hắn là ba của con tôi.
Chờ cậu chú ý tới suy nghĩ của mình thì bản thân cũng bị dọa hết hồn, khó hiểu cảm thấy nóng nảy, cũng không kiên nhẫn phụng bồi Trương Kỳ nữa. Nghe cậu ta oán trách Quách Tĩnh Tĩnh cũng đứng dậy nói: "Cậu xin lỗi là chuyện của cậu, đối phương có chấp nhận hay không là chuyện của người ta. Tôi cũng không phải là Hạ Phạm Hành, không thể thay anh ta tha thứ cho cậu đâu. Tôi muốn ngủ, cậu về sớm một chút đi, đừng để cho ông nội bà nội lo lắng."
Quách Tĩnh Tĩnh nói xong cũng trở về phòng. Trương Kỳ tức giận mặt tối sầm. Cậu ta hôm nay bày tỏ bị cự tuyệt đã cảm thấy vô cùng nhục nhã, bây giờ chỉ là than phiền với Quách Tĩnh Tĩnh mấy câu mà đối phương lại không kiên nhẫn như vậy, một bộ nhắm mắt làm ngơ.
Trương Kỳ hướng về phía bóng lưng Quách Tĩnh Tĩnh kêu: "Anh căn bản không phải anh tôi, anh một chút cũng không quan tâm tôi! Bà nội nói để cho anh chiếu cố tôi nhưng anh cứ như vậy quăng tôi ở lại hiệu ăn! Quả nhiên không phải bà nội ruột chính là không giống nhau, anh không nghe lời bà, không để ý chút nào tới bà cả!"
Trương Kỳ lời này coi như là hoàn toàn chọc giận Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh đời này trừ ba ra, người cậu quan tâm nhất chính là Trương Thị, lúc này cậu tức giận xoay người gầm nhẹ với Trương Kỳ: "Cậu nói gì!"
Trương Kỳ bị cậu đột nhiên thay đổi thái độ dọa cho sợ hết hồn. Cậu ta vẫn luôn cho rằng người anh họ không có cùng huyết thống này là một con thỏ yếu đuối, không nghĩ tới còn có một mặt như vậy. Trương Kỳ theo bản năng lui về sau một bước, rụt cổ lại.
Trương Quốc Phú kiên nhẫn giải thích cho Trương Thanh, Trương Thanh cười một tiếng, ngượng ngùng nói: " Dạ, con lại quên mất, trước kia ba dạy con rồi."
Trương Quốc Phú cũng cười theo: "Ha ha, đúng vậy, nhưng con lại hết lần này tới lần khác không nhớ được."
Dừng một chút, Trương Quốc Phú có chút chần chờ mở miệng hỏi: "A Thanh, Kỳ Kỳ có ở trước mặt Tĩnh Tĩnh nói ba với mẹ con cái gì không?"
"Ba, ba làm sao đột nhiên hỏi cái này?"
"Cũng không có gì. Ba chỉ là cảm thấy đứa nhỏ này có hơi lạnh nhạt với chúng ta. Nó về hai ngày mà cũng không tán gẫu với chúng ta chút nào. Mẹ con con cũng biết, ngoài miệng không nói nhưng lại nghĩ ngợi trong lòng. Cháu trai lớn như thế ở bên cạnh mình làm sao có thể không có cảm xúc gì, nhưng Kỳ Kỳ không thích ở nhà ngồi không, trời vừa sáng liền chạy mất tăm, trời tối cũng không thấy trở về."
Trương Thanh nhẹ giọng nói: "Ba, ba đừng nghĩ nhiều. Nếu thằng bé lạnh nhạt với hai người thì tại sao khi ủy khuất lại tìm ông nội? Hơn nữa đứa trẻ ở tuổi này cũng ham chơi, ba nếu muốn để nó ở nhà thành thật đợi nó căn bản không ở được. Hơn nữa bọn trẻ bây giờ cũng chú trọng không gian riêng tư, như con với A Tĩnh đấy. Có lúc con muốn cùng thằng bé nói chuyện một hồi nó cũng không để ý, nói gì mà khoảng cách thế hệ, đây cũng không phải là do đứa nhỏ không hiếu thuận, chủ yếu là bọn trẻ lớn quá nhanh, chúng ta nếu muốn đuổi theo cũng quả thực rất khó khăn."
"Con lớn hơn ai mà ở trước mặt ba con nói những lời này chứ."
"Con không lớn nhưng cũng không nhỏ. Hai ngày trước con soi gương cũng phát hiện trên đầu có tóc bạc rồi. "
"Phải không? Vậy con đừng lấy tay nhổ ra. Tóc bạc ấy, nhổ một sợi thì sẽ mọc lên hai sợi."
"Thật ạ? Vậy con không nhổ, con nghe ba."