Nhà Có Chính Thê
Chương 87 : Hiểu lầm vô cùng lớn
Ngày đăng: 18:28 30/04/20
Trương Thanh bên này có lòng đưa Trương Quốc Phú trở về, Trương Kỳ bên kia cầm quần áo Quách Tĩnh Tĩnh đưa cho cậu ta để ngày mai mặc, mặt đầy ghét bỏ.
" Anh, anh không có quần áo thời thượng nào khác à? Quần áo này... Quá khó coi."
"Cậu thấy cái nào đẹp hơn thì tự mình tìm đi."
Quần áo Quách Tĩnh Tĩnh thật ra thì cũng không khó nhìn, chẳng qua đều là loại phổ thông nhưng cũng coi là quy củ trang nhã. Bản thân cậu cũng không chú trọng việc phối đồ, chỉ cần quần áo sạch sẽ, mặc lên có thể chống lạnh là được, làm sao để ý nhiều như thế. Cậu cũng lười để ý tới Trương Kỳ, dứt khoát để cậu ta tự làm.
Trương Kỳ nhảy xuống giường, hào hứng mở ra tủ quần áo Quách Tĩnh Tĩnh, nhìn trên dưới trái phải cuối cùng mất hứng mà về.
" Được rồi, em sẽ mặc cái này vậy. Đúng rồi, nhà anh có chăn mới không? Thật ra thì em không quen cùng người khác ngủ chung một cái giường, vì anh là anh em em mới chủ đấy chứ người khác em khẳng định không muốn đâu."
Quách Tĩnh Tĩnh đem cái chăn đã cầm sẵn trong tay để xuống giường, đối với cái giọng điệu “bố thí” của Trương Kỳ làm như không nghe thấy.
Cậu vén lên chăn mình bên này, nằm xuống, đắp lại, nhắm mắt, ngủ.
Trương Kỳ cũng kéo chăn ra nằm vào, nhưng cậu ta không ngủ được, ở một bên lăn qua lộn lại giống như con sâu róm cuộn tới cuộn lui.
Sau một lát, quả thực không chịu nổi nữa, cậu ta chồi lên quấy rầy Quách Tĩnh Tĩnh.
" Anh, anh đừng có ngủ. Ngủ sớm làm gì, ngồi dậy nói chuyện phiếm đi chứ! Anh, thật ra thì em... Thích nam nhân."
Mắt Quách Tĩnh Tĩnh soạt một chút liền mở ra, bất quá không lên tiếng.
Trương Kỳ tự mình tiếp tục nói: "Đáng tiếc ba em không hiểu em, ông ấy cho rằng thích nam nhân là không bình thường, còn em thì cảm ấy ông ấy mới không bình thường ấy. Bây giờ đồng tính luyến ái có rất nhiều rồi? Ở trên mạng tìm kiếm một chút có thể tìm ra rất nhiều. Em, em đặc biệt hâm mộ bọn họ, mỗi ngày trải qua thật hạnh phúc, còn có thật nhiều người ái mộ, tựa như sao sáng ấy. Trước kia ở Nhật Bản quả thật có rất nhiều người phản đối hôn nhân đồng giới nhưng bây giờ không giống, ít nhất bạn học của em mọi người cũng có thể tiếp nhận. Em thấy lớp em có ít nhất bốn năm nam sinh giống vậy, do mọi người hiểu không hết mà thôi."
" Anh, em nói chuyện này với anh thật ra là sợ anh hiểu lầm. Em hôm nay thổ lộ với Hạ Phạm Hành, em cảm thấy em rất thích anh ấy, em muốn cùng anh ấy chung một chỗ nhưng là anh ấy không đồng ý. Có điều em cũng không tính buông tha, bọn em hết lần này tới lần khác gặp lại nhau, điều này nói rõ chúng em có duyên phận. Hơn nữa, lần trước em lần trước không phải bị Đường Đại Nghiệp lừa bán thân sao? Đối phương chính là Hạ Phạm Hành, cho nên em cảm thấy anh ấy cũng thích nam nhân, cho nên em còn có cơ hội rất lớn. Còn có, em thấy anh ấy trong lòng hình như cũng có ý với em, nếu không làm sao lại thích khi dễ em chứ."
Đây thật là một hiểu lầm vô cùng lớn.
"
Lúc mấy người cười cười nói nói đi qua bên người Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh há miệng kêu một tiếng: "Thầy Phó."
"A, thầy Quách vậy chúng tôi liền đi trước nha, cậu từ từ chờ bữa trưa tình yêu đi nhé. Ai, thiệt là, tôi cảm thấy tôi cũng nên thừa dịp còn sớm tìm một người bạn gái, nếu không bạn trai cũng được..."
"Ha ha, thầy Phó, ý tưởng này của cậu rất được, tôi ủng hộ cậu nha."
Quách Tĩnh Tĩnh ngồi ở đằng kia mím môi. Thật ra thì cậu là muốn hỏi y tiệm ăn kia ở chỗ nào, cậu cũng muốn cùng đi.
Nhưng tất cả mọi người trong phòng làm việc, không, phải nói tất cả giáo viên trong trường đều biết Quách Tĩnh Tĩnh có " bữa trưa tình yêu ", mọi người đều rất ăn ý không nhắc lại chuyện cậu ăn cơm trưa, Phó Vĩ cũng sẽ không kêu cậu đi ăn trưa cùng.
Ngồi ngẩn người một hồi, Quách Tĩnh Tĩnh có chút phiền não xoa xoa tóc, muốn đi xuống mua một gói mì rồi tới chỗ ông Tần mượn nước sôi, tùy tiện ăn qua bữa. Cửa phòng làm việc bị người từ bên ngoài đẩy ra, Quách Tĩnh Tĩnh cả người ngẩn ra, quay đầu nhìn, quả nhiên là Hạ Phạm Hành.
"Sao thế? Sao lại giật mình?"
Hạ Phạm Hành cầm bữa trưa đi tới, giúp cậu mở nắp giữ ấm ra, vừa nói: “Làm xương sườn kho cho em, lần trước em không phải cảm thấy đường giấm quá ngọt sao? Hôm nay nếm thử cái này xem như thế nào"
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, Hạ Phạm Hành như cũ cười ôn nhu. Quách Tĩnh Tĩnh cầm đũa kẹp khối sườn kho vào trong miệng, không ngọt cũng không ngấy, thật sự ăn rất ngon.
Hạ Phạm Hành còn tưởng rằng lần này nếu như mình không hỏi phỏng đoán Quách Tĩnh Tĩnh vẫn sẽ không nói, vừa định hỏi cậu chuyện buổi sáng, lần này Quách Tĩnh Tĩnh ngược lại mở miệng trước.
"Anh nếu có thích ai tôi sẽ không níu kéo cũng sẽ không ngăn cản anh. Tôi nói rồi, đây vốn chính là ngoài ý muốn, không ai nghĩ tới sẽ như vậy. Anh yên tâm, coi như anh cùng người khác chung một chỗ thì sau khi đứa nhỏ được sinh ra tôi cũng sẽ không ngăn cản anh tới thăm nó, nhưng mà anh đừng có nghĩ tới chuyện mang nó đi, nó là của tôi."
Quách Tĩnh Tĩnh hiếm thấy nói dài như vậy, nói xong câu cuối cùng mới ngẩng đầu lên ánh mắt kiên định nhìn về phía Hạ Phạm Hành, nhưng phát hiện sắc mặt Hạ Phạm Hành... Rất không tốt.
(*) chao: hao hay đậu phụ nhự, là một loại đậu phụ lên men, một món ăn của ẩm thực Quảng Đông và Việt Nam.