Nhạc Phi Diễn Nghĩa

Chương 10 : Hồi thứ mười

Ngày đăng: 08:32 19/04/20


Ngưu Cao theo hai người ấy xen vào giữa đám đông thì thấy có một người

đứng trên ghế cao nói thao thao bất tuyệt, thì ra người ấy đang kể một

tích truyện xưa. Lời kể chuyện hết sức hấp dẫn khiến cho mọi người đứng

xung quanh im phăng phắc lắng nghe, vô cùng thích thú.



Người kể truyện ấy thấy hai người kia và Ngưu Cao bước vào thì niềm nở mời:



- Xin ba vị tướng công ngồi tạm đây chơi.



Hai người kia ngồi xuống liền chứ không thèm khiêm nhường gì cả, Ngưu Cao thấy vậy cũng ngồi xuống đó mà nghe.



Người kể chuyện đến tích Kim Thương Đao Mã đời Bắc Tống, rồi đến lúc Thái

Tông ngự giá đến Ngũ Đài sơn dâng hương bị Phan Nhân Mỹ dẫn dụ đến xem

Tú Linh Bài, nhìn thấy bên U Châu tại Thúc Trang lầu của Tiêu Thái hậu

có hào quang ngũ sắc hiện ra.



Thái Tông bèn phán:



- Trẫm muốn đi xem Thúc Trang lầu, chẳng biết có đi được không?



Phan Nhân Mỹ tâu:



- Bệ hạ giàu có bốn biển, muốn đi xem chỗ nào mà không được, sá gì chỗ U

Châu mà đi xem không được. Xin cứ hạ chỉ sai Phan Long đến chỗ đó bảo

chúng nó dọn đi chỗ khác để cho bệ hạ đến xem thì khó chi.



Khi đó có Khai Tống Kim Đao Lão Lệnh Công là Dương Nghiệp bước ra tâu:



- Xin chớ nên đi. Bệ hạ là vạn thặng chí tôn lại đi vào hang cọp thế sao?



Thái Tông nói:



- Trẫm đánh lấy đất Thái Nguyên người Liêu đã vỡ mật kinh hồn, ai còn dám ho he gì nữa mà ngại?



Phan Nhân Mỹ lại thừa thế tâu:



- Sao Dương Nghiệp dám vô lễ cản trở thánh giá như vậy? Bây giờ phải bắt

giam cha con y lại, đợi lúc trở về sẽ mang ra trị tội.



Thái Tông

gật đầu khen phải, truyền bắt cha con Dương Lệnh Công giam hết rồi hạ

chỉ sai Phan Long đem thánh chỉ qua Tiêu bang. Thiên Khánh Lương lãnh

chỉ rồi, bèn sai quân sư Tác Lý Mã Đạt vào nghị kế.



Tác Lý Mã Đạt nóii:



- Chúa công hãy thừa cơ này mà dụng kế tập trung hết quân của bảy mươi

hai cù lao về cho đủ trăm vặn rồi mai phục bốn phía, đợi cho Tống Thái

Tông đến phủ U Châu, như vậy có lo gì Nam Triều thiên hạ chẳng về tay

chúa công?



Lương Vương cả mừng bèn y theo kế ấy mà làm. Sau khi

khoản đãi Phan Long, lập tức dời đi chỗ khác để chờ thánh giá ngự đến

thì đón vào.



Phan Long trở về phục chỉ, Thái Tông liền dẫn các đại thần dời Ngũ Đài sơn đi qua U Châu. Lương Vương ra nghênh tiếp vào

thành. Chưa kịp ngồi bỗng nghe xung quanh la ó vang dậy, binh phục vậy

chặt U Châu, mũi kim chen vào cũng không lọt. May nhờ có Bắc Lý Tinh San Vương là Hồ Tất Hiến giấu chiếu chỉ trong mình chạy thẳng ra ngoài nói

dối với Thiên Khánh Vương:



- Xin để tôi về kinh sư lấy ngọc tỷ và đem hết đất Trung Nguyên đến dâng cho chúa công.



Nhờ vậy mới lừa ra khỏi vòng vây chạy được thẳng về Hưng Châu triệu thỉnh

chín cha con Dương Lệnh Công dẫn binh qua U Châu mới giải vây được. Ấy

là “tám cọp phá U Châu, Dương gia làm tướng” là vậy đó.



Người

giảng chuyện nói đến đây chấm dứt một câu chuyện. Người áo trắng liền

thò tay vào túi lấy ra hai đỉnh bạc trao cho người giảng truyện và bảo:



- Tôi rất cảm ơn tướng công.



Dứt lời, hai người đứng dậy dắt tay nhau ra đi. Ngưu Cao cũng lẽo đẽo đi theo sau lưng, chàng nghĩ thầm:



- Chẳng biết tại sao hai người họ lại cho người giảng truyện nhiều bạc như vậy?



Chính người áo đỏ đi trước cũng thắc mắc quay lại hỏi:



- Sao huynh lại cho tên giảng truyện đến hai đỉnh bạc mà còn gọi là ít?

Chắc dù sao người xứ này họ cũng cho mình là “hơi khác người” đấy.



Người áo trắng nói:



- Hiền đệ chẳng nghe hắn nói chuyện tiên tổ của anh chính người đó sao?

Tổ tông của anh ngày xưa, trăm vạn Quân Trung chẳng có ai đánh lại, hắn

đã biết ca tụng thì mời đĩnh bạc cũng đáng cho, đừng nói chi hai đĩnh.



Người áo đỏ gật đầu lia lịa khen phải.



Bây giờ Ngưu Cao mới hiểu ra, chàng lẩm bẩm:



- “À thì ra người ta tán dương cha ông của hắn nên chi hắn khoái chí

quăng bạc ra không tiếc. Nếu như họ đề cập đến tổ tông ta thì ta biết

lấy tiền đâu mà cho họ đây?”.



Đang suy nghĩ, bỗng nghe người áo trắng vỗ vai người áo đỏ bảo:



- Họ nhóm họp một đám đông nữa kia kìa. Chúng ta đến đó xem chơi.



Rồi hai người lần đến ngay. Ngưu Cao cũng theo sát gót. Thì ra đây cũng là đám giảng truyện như hồi nãy.



Ba người bước vào cũng được mời ngồi tử tế. Người giảng này đang kể truyện Thuyết Đường, nói đến hồi Đường Vương Lý Thế Dân đánh trận Ngũ Long,

đại hội tại Gia Tỏa sơn n có viên đại tướng mà thiên hạ gọi là anh hùng

thứ bảy họ La tên Thành, vâng lệnh quân sư là Từ Mậu Công, có một mình

mà bắt được Lạc Dương Vương là Vương Thế Xung, Sở Châu Nam Dương Vương

là Châu Xáng Trương, Châu Bạch Ngư Vương là Cao Đàm Thánh, Minh Châu Hạ

Minh vương là Đậu Kiến Đước, Tào Châu Tống Nghĩa Vương là Mạnh Hải Công.



Người giảng truyện vừa nói đến đây, bỗng người áo đỏ đứng dậy vỗ tay khen hay rồi thò vào túi lấy ra bốn đĩnh bạc cho và bảo:



- Tôi là khách đi đường, tiền bạc đem theo chẳng có bao nhiêu, kinh dâng chút đỉnh, xin anh chớ chê ít nhiều.




Nhạc Phi hỏi:



- Chẳng hay nhà ở gần hay xa?



- Gần lắm, phía trước kia kìa.



- Thế thì hay lắm, chúng ta sẽ đến đó xem thử nào.



Rồi anh em Nhạc Phi kiếu từ chủ tiệm đi them người em, chỉ trong chốc lát đã đến ngay.



Sau khi mời anh em Nhạc Phi ngồi xuống uống nước xong, người ấy nói:



- Trước khi xem gươm báu, xin chư vị cho biết tính danh.



Nhạc Phi giới thiệu:



- Tôi là người ở Trung Châu, huyện Thang Âm, họ Nhạc tên Phi, còn

mấy em tôi đây ở Hoàng huyện. Người này tên Thang Hoài, người

kia tên Vương Quới, người kia tên Trương Hiển ...



Ngưu Cao xen vào nói tiếp:



- Còng tôi đây chính tên Ngưu Cao, đã có miệng thì tự xưng cũng được, chẳng cần phải nhờ ai giới thiệu.



Nhạc Phi nói với chủ nhà:



- Xin lỗi ông, em tôi tuy tính tình có hơi nóng nảy song tình nghĩa, xin ông chớ chấp.



Người chủ nhà khen ngợi:



- Tôi chưa thấy người nào ăn nói thuần hậu như tướng công, và tôi cũng đã từng nghe danh tướng công nhiều rồi.



Nhạc Phi vừa muốn hỏi lại danh tính của chủ nhà, nhưng chưa kịp hỏi, người ấy đã đứng dậy nói:



- Xin chư vị vui lòng ngồi đây đợi một lát, tôi vào nhà lấy gươm báu ra đây cho chư vị xem.



Dứt lời người ấy bước vào nhà trong. Nhạc Phi ngồi ngước mắt

nhìn lên trên vách thấy treo thơ phú nhiều lắm, chàng xem qua hai câu liễn cái rồi bảo với anh em:



- Người này chắc là họ Châu.



Thang Hoài hỏi:



- Sao đại huynh biết?



Nhạc Phi mỉm cười:



- Cứ xem hai câu liễn treo kia thì rõ chứ khó gì đâu.



Anh em trố mắt nhìn mãi hai câu liễn vẫn không thấy chữ Châu đâu

cả nên ra vẻ ngơ ngác. Nhạc Phi liền giải thích:



- Liễn

kia viết: “Liễu dinh xuân thí mã hổ tương gia đàm binh”. Vậy thì quả là thời Đường, Lý Tấn vương tặng Châu Đức Oai rồi, nên ta

đoán chắc người này là họ Châu.



Ngưu Cao nói:



- Chẳng biết phải vậy hay không, để ông ta ra đây mình hỏi lại thì rõ.



Nói vừa dứt lời thì thấy chủ tiệm cầm gươm ra để trên ghế nói:



- Chư vị vào đây mà chẳng được ngồi hậu chuyện, thật có lỗi quá. Xin chư vị miễn chấp.



Nhạc Phi hỏi:



- Xin ông vui lòng cho chúng tôi biết danh tính với.



- Dạ tôi họ Châu, tên Tam Húy.



Mấy anh em nghe nói đều khen Nhạc Phi:



- Thiệt đại huynh quả là bậc thần thánh rồi.



Châu Tam Húy xưng tên họ xong liền đứng dậy mời Nhạc Phi xem gươm.

Nhạc Phi cũng đứng dậy lễ phép tiếp lấy gươm xem xét hồi lâu

rồi trịnh trọng để lên ghế nói:



- Xin ông hãy cất đi.



Châu Tam Húy ngạc nhiên:



- Sao tướng công xem mà không trả giá? Hay là gươm này cũng không vừa ý chăng?



Nhạc Phi đáp:



- Vật quí vô song, dù bao nhiêu tiền bạc cũng không thể sánh nổi, tôi không dám mơ tưởng.



Nói xong xin kiếu từ ngay. Châu Tam Húy liền mời lại hỏi:



- Tướng công biết gì về lai lịch cây gươm này, xin nói cho tôi biết với, sao lại bỏ đi vội vậy?



Nhạc Phi ngồi lại chưa kịp mở miệng, Tam Húy đã tiếp:



- Nguyên trước kia, ông tôi là võ quan trong triều nên mới có thanh gươm này để lại nó đến nay kể đã ba đời rồi, đến đời tôi đây thì theo đuổi nghiệp văn chương nên cây gươm trở thành vô dụng

đối với tôi. Ông tôi trước khi chết có dặn lại rằng: “Sau này

nếu có người nào biết gốc tích cây gươm này thì chỉ cho không

mà thôi, chứ không được bán. Nay tiên sinh biết ngay nó là gươm

báu, vậy xin nói cho tôi nghe thử có được không?



Nhạc Phi khiêm nhường đáp:



- Tiên sinh đã bảo thì tôi cũng xin nói những điều tôi biết về

lai lịch thanh bảo kiếm này, dầu đúng, dầu sai, xin tiên sinh

cũng bỏ quá cho.



Châu Tam Húy nói:



- Tiên sinh cứ chỉ giáo, quả thật tôi vô cùng hồi hộp. Có lẽ hôm nay cây gươm báu đã gặp chủ rồi chăng?