Nhạc Phi Diễn Nghĩa
Chương 12 : Hồi thứ mười hai
Ngày đăng: 08:32 19/04/20
Sài Quế tự biết rằng bài đao luận của mình không ra gì nên chỉ đứng đưa mắt cầu cứu Trương Bang Xương.
Quả nhiên, Trương Bang Xương quay qua thách đố Nhạc Phi:
- Thôi được rồi, ta cũng chẳng cần đếm xỉa đến chữ nghĩa của ngươi làm gì nữa. Bây giờ ta hỏi ngươi: Vậy ngươi dám thi võ thuật với Sài Vương
không?
Nhạc Phi thưa:
- Lão gia đã dạy tôi đâu dám chẳng vâng?
Tông Lưu Thú thấy thế trong lòng mừng thầm:
- “Nếu tỉ thí cung tiễn thì nhất định Nhạc Phi phải thắng”
Tông Trạch sai quân đem bia dựng ra cách xa chừng một trăm hai chục bước,
Sài Vương thấy dựng bia xa quá vội bước đến thưa với Bang Xương:
- Việc cung tiễn thì tôi xin nhường cho Nhạc Phi bắn trước.
Bang Xương quay lại bảo nhỏ kẻ tả hữu:
- Chúng bay hãy lén nới bia ra cho xa đến hai trăm bước cho ta, nếu Nhạc
Phi thấy xa không dám bắn thì ta đuổi quách nó ra cho rồi.
Nhưng
Nhạc Phi chẳng chút nao núng, chàng vâng lệnh xuống thềm khai cung giữa
đám anh hùng. Cung trương như mặt nguyệt, tên bắn tựa sao bay. Chàng bắn luôn chín mũi đều trúng đích hồng tâm, cờ phất, trống đánh vang tai.
Kẻ giữ bia đem lại cho Trương Bang Xương xem và nói:
- Người võ sĩ này bắn giỏi lắm.
Sài Quế nghĩ thầm:
- “Thi cung tiễn thì chắc ta thua hắn rồi, chi bằng xin tỉ võ với hắn, ta sẽ tìm lời dụ dỗ, nếu hắn chịu thì thôi, bằng không thì ta thừa kế giết quách hắn đi cho xong”.
Nghĩ vậy Sài Quế lớn tiếng bẩm:
-
Nhạc Phi đã bắn trúng rồi, tôi có bắn trúng nữa cũng không biết ai cao
ai thấp, vậy tôi xin thí võ với y mới định hơn thua được.
Trương Bang Xương chấp thuận ngay. Sài Quế nắm đao lên ngựa tới chỗ giáo trường kêu Nhạc Phi bảo:
- Ngươi hãy đến lãnh giáo đường đao của ta đây.
Nhạc Phi tuy võ nghệ cao cường nhưng thấy Sài Quế là một vị Phan vương, nếu
thẳng tay chiến đấu thì sợ phạm thượng chăng? Trong lòng chàng phân vân
vô cùng, nhưng vẫn gượng gạo cầm thương lên ngựa ra vẻ sợ sệt.
Mọi người đứng ngoài xem thấy thái độ của Nhạc Phi như vậy xúm nhau bàn tán:
- “Tên võ sinh mà thí võ với Phan vương thì chắc chắn phải thua rồi”
Ông Tông Trạch thấy Nhạc Phi đến chỗ giáo trường mà sợ sệt như vậy thì giận và trách thầm:
- Thật là vô dụng, uổng công ta săn sóc lắm
Nhạc Phi vừa đến, Sài Vương lại nói nhỏ:
- Nếu ngươi biết điều giả thua chạy, thì cô gia sẽ trọng thưởng, bằng không nhất định tính mạng ngươi khó bảo toàn.
Nhạc Phi nói:
- Vương đã dạy vậy, lẽ ra tôi vâng lời mới phải, nhưng vì hôm nay là ngày khảo hạch, chẳng phải chỉ một mình tôi thôi, xin ngài hãy nhìn kỹ anh
thượng, chờ lệnh trên định đoạt.
Bang Xương vẫn một thái độ hằn học:
- Không thể như thế được. Nhạc Phi là một kẻ võ sinh dám giết chết một vị Phan Vương? Quả là kẻ vô quân, vô phụ, loạn thần tặc tử, ai ai cũng đều giết được hà tất phải tâu vua làm gì?
Dứt lời lại truyền quân đao phủ đem Nhạc Phi chém cho mau.
Quân đao phủ tuân lệnh áp lại toan ra tay thì Ngưu Cao xông vào hét lớn:
- Hãy nghe ta nói đã. Thử hỏi thiên hạ anh hùng đến đây hôm nay ai mà
chẳng vọng tưởng hai chữ công danh? Nay Sài Vương ỷ thế ra tranh chức,
rủi bị Nhạc Phi võ nghệ cao cường đâm chết, đáng lẽ ra Nhạc Phi phải
được chức Võ Trạng mới phải, sao lại còn bị đem chém, thế thì anh em tôi đây không phục tý nào cả. Chẳng lẽ chốn này là chỗ phỉnh phờ lừa gạt
như vậy sao? Chi bằng giết quách bọn quan ôn dịch này cho hết, rồi chúng ta đến hoàng đế mà khiếu nại.
Nói dứt lời, Ngưu Cao vung song giản đánh ngã cây cột cờ để hăm doạ.
Các cử tử đứng bao vây xugn quanh cũng cùng la lên phụ hoạ:
- Trong ba năm mới mở hội một kỳ để tuyển chọn anh tài, Sài Vương ỷ thế,
cậy thần ra cướp giựt chức Trạng võ tức là muốn dìm chúng ta xuống đáy
biển rồi, chẳng lẽ ta nhịn thua sao?
Rồi mỗi người một tiếng hò
nhau vang dội một góc trời. Cây cột cờ kia lại ngã xuống vang lên tiếng
động như long trời lở đất, người ta cảm thấy có sức mạnh không gì cản
nổi.
Bấy giờ Tông Lưu Thú buông Trương Thái sư ra và nói:
- Thái sư đã nghe các cử tử nói đó không? Thái sư có giỏi thì giết Nhạc Phi đi, tôi cũng không can thêm nữa.
Ba vị giám khảo kia bấy giờ mới xuống nước, mặt ông nào cũng tái mét cắt không còn giọt máu, vội xúm lại năn nỉ Tông Lưu Thú:
- Sự việc đến nước này thì nguy cho chúng tôi lắm, xin Nguyên Nhung lo
liệu giùm. Vẫn biết ba anh em tôi với Nguyên Nhung cũng đều lãnh mạng
triều đình, song chỉ có lệnh Nguyên Nhung thì cử tử mới chịu phục mà
thôi.
Rồi ông lại quay qua dặn quân đao phủ:
- Chúng bay phải chờ lệnh Nguyên soái chứ đừng làm càn mà phạm quốc pháp đấy.
Các cử tử nghe nói có lệnh của Tông Lưu Thú thì im lặng dóng tai nghe, nhưng ông ta vẫn làm như không thèm nói gì hết.
Bang Xương lại bước tới trước mặt Tông Lưu Thú dịu giọng:
- Mặc tình Nguyên Nhung liệu định thế nào chúng tôi cũng theo cả.
Lưu Thú nói:
- Bây giờ nhân tình không phục toan làm loạn lên rồi, dù có viết sớ tâu
lên vua cũng không kịp nữa, chỉ bằng thả Nhạc Phi ra cho bọn cử tử hài
lòng cái đã rồi chúng mình sẽ toan liệu sau.
Ba người liền gật đầu ưng chịu ngay, vội sai mở trói cho Nhạc Phi.
Nhạc Phi thấy mình được thoát khỏi tai nạn lật đật lấy thương giáp nhảy phóc lên lưng ngựa chạy thoát ra ngoài không kịp nói một tiếng tạ ơn. Ngưu
Cao cùng các huynh đệ cũng chạy theo. Vương Quới đứng giữa giáo trường
chờ cho anh em chạy hết chàng mới phá cửa giáo trường tẩu thoát.
Chỉ trong chốc lát, giáo trường nhộn nhịp trở nên hoang vắng, các cử tử thì kéo nhau về hết, chỉ còn gia tướng của Sài Quế lo nhặt xác của chủ
tướng.