Nhạc Phi Diễn Nghĩa
Chương 27 : Hồi thứ hai mươi bảy
Ngày đăng: 08:33 19/04/20
Ở bên kia sông Hoàng Hà, ngày đêm Ngột Truật cho quân thám thính tình hình địch không ngớt.
Một tên quân tuần thám về tâu:
- Binh Tống giữ gìn nghiêm ngặt lắm. Những nơi hiểm yếu đều có bố trí súng ống, ná tên, quân ta khó mà vượt qua sông được.
Ngột Truật vô kế khả thi, trong lòng lo lắng buồn bực chẳng yên.
Cũng xin nhắc qua Lưu Dự, từ khi qua đầu hàng quân Phiên, được phong làm
chức Lỗ Vương, lấy làm đắc ý. Hôm ấy Lưu Dự đang ngồi dưới thuyền bỗng
thấy phía trước có một chiếc thuyền treo cờ xí rực rỡ, bèn hỏi viên tiểu quan Phiên:
- Tại sao cờ xí của ta không được rực rỡ như thế kia?
Tiểu quan đáp:
- Ở trong nước Đại Kim này, chỉ có hoàng thân quốc thích mới có cờ ấy.
Lưu Dự lại hỏi:
- Cờ ấy có phải là Trân châu bửu triện Vân Phan đó không?
Tiểu Phiên thưa:
- Vâng, phải đấy.
Lưu Dự ngẫm nghĩ hồi lâu rồi sai quân dọn một chiếc thuyền nhỏ thẳng qua thuỷ trại của Ngột Truật.
Thấy Lưu Dự đến, viên quan Bình chương vào báo:
- Bẩm chúa công, có Lưu Dự đến hầu chỉ.
Ngột Truật truyền cho vào nhà hỏi:
- Ngươi đến ra mắt ta có việc gì không?
Lưu Dự tâu:
- Tôi mang ơn chúa công phong cho chức Vương song không có cây Trân châu
bửu triện Vân phan thì không được oai phong lẫm liệt như ý muốn, vậy xin Chúa công cho tôi một cây để cho binh tướng khỏi coi thường.
Ngột Truật không bằng lòng đáp:
- Ngươi có công lao gì to lớn mà đòi hỏi đến cây cờ Vân phan của ta nữa?
Lưu Dự tâu:
- Nếu Chúa công cho tôi cây cờ quý giá ấy thì tôi sẽ có cách làm cho quân Phiên qua sông Hoàng Hà lập tức.
Ngột Truật nói:
- Nếu được vậy, ta có tiếc gì mà không cho ngươi.
Lưu Dự tạ ơn rồi trở về thuyền mình dựng cờ phan lên. Những quan bảo giá
đại thần các nơi trông thấy cờ phan tưởng là thuyền Ngột Truật ra khỏi
thuỷ trại nên đua nhau đến bảo giá.
Lưu Dự thấy thế chạy ra nói:
- Đây không phải là thuyền của chúa công, còn cây cờ phan này là của Chúa công mới ban cho tôi.
Mấy vị đại thần nghe nói lấy làm bất bình cùng nhau đến ra mắt Ngột Truật tâu:
- Cây bửu phan là cờ hiệu của Chúa công, sao lại cho Lưu Dự?
Ngột Truật đáp:
- Lưu Dự bảo rằng, nếu cho hắn cây cờ ấy, hắn sẽ có cách làm cho quân ta qua sông tức khắc. Thế thì ta còn tiếc cây cờ làm gì?
Bấy giờ mấy vị đại thần mới hết thắc mắc, rút lui về trại. Lưu Dự sau khi dựng cây cờ phan lên rồi thầm nghĩ:
Nhạc Phi quay lại hỏi tuỳ tùng:
- Núi này gọi là núi gì vậy?
- Thưa gia gia, núi này gọi là Ái Hoa sơn.
Nhạc Phi nói:
- Chỗ này phục binh thì tuyệt, nhưng chẳng biết làm sao dụ quân Phiên đến đây cho được. Nếu dẫn được chúng đến đây, ta sẽ giết chúng không còn
một manh giáp để cho chúng hết coi thường Trung Nguyên ta.
Vừa nói vừa dẫn kẻ tuỳ tùng trở lại và an dinh hạ trại.
Nhắc qua anh chàng say rượu Kiết THnah dẫn tám trăm quân chạy trọn đêm, khi
đến Hoàng Lăng thì trời đã sang, trông thấy phía trước có quân sĩ lao
xao, dinh trại dựng san sát, vội bước tới hỏi quân canh:
- Dinh trại này của ai vậy?
Quân canh đáp:
- Đây là dinh trại của Nhạc nguyên soái, còn ông là ai?
Kiết Thanh bảo:
- Ngươi vào bẩm báo cho Nhạc Nguyên soái biết rằng có ta là Kiết Thanh còn đang đứng ngoài hầu lệnh.
Quân sĩ vào bẩm:
- Bẩm Nguyên soái, trước dinh có một vị tướng quân xưng là Kiết Thanh xin ra mắt.
Nhạc Phi nói:
- Nếu có Kiết Thanh về đây, chắc Hoàng Hà mất rồi.
Nhạc Phi vội truyền cho vào. Kiết Thanh vào ra mắt, Nhạc Phi hỏi:
- Ngươi về đây chắc là Hoàng Hà mất rồi phải không? ấy cũng tại ngươi
chẳng nghe lời ta dặn bảo, uống rượu say sưa nên mới hỏng cả đại sự.
Kiết Thanh thưa:
- Thưa đại huynh, việc này chẳng phải tại đệ mà bởi Tào Vinh nó dâng Hoàng Hà cho giặc, vì vậy đệ không kịp trở tay.
Nhạc Phi thấy Kiết Thanh đầu cổ bờm xờm lại hỏi:
- Tại sao thân hình ngươi tàn tạ đến thế?
Kiết Thanh nói:
- Đệ giao chiến với tên Ngột Truật, chẳng dè thằng mọi ấy nó mạnh quá đệ
đánh không lại, bị nó chém cho một búa văng mất cái mũ, may mà né nhanh
tránh kịp không thì trúng đầu bỏ mạng rồi.
Ngưu Cao đứng bên Nhạc Phi nghe nói vỗ tay cười ngất:
- Tôi thấy huynh đầu cổ bờm xờm, nãy giờ ngỡ là quỷ sứ duới âm ty chạy lên, làm hết hồn vía.
Nhạc Phi quay lại quát:
- Đừng nói đùa.
Rồi quay lại nói với Kiết Thanh:
- Tội ngươi lớn lắm, nhưng ta sẽ cho lấy công chuộc tội, nếu ngươi tìm
cách nào dẫn dụ được Ngột Truật đến đây, bằng dẫn không được thì chớ
mong thấy ta nữa.
Kiết Thanh cúi đầu tuân lệnh, một mình lên ngựa chạy thẳng đến dinh trại Ngột Truật.