Nhạc Phi Diễn Nghĩa
Chương 28 : Hồi thứ hai mươi tám
Ngày đăng: 08:33 19/04/20
Theo lệnh của Nhạc Nguyên soái, Trương Hiển và Thang Hoài dẫn hai ngàn
binh mã cùng hai trăm quân cung thủ ra mai phục nơi phía đông.
Nhạc Phi căn dặn:
- Hễ nghe tiếng pháo hiệu phải lập tức dẫn binh xông ra bắt Ngột Truật nghe chưa?
Hai tướng vâng lệnh đi ngay. Nhạc Phi lại sai Ngưu Cao và Vương Quới lãnh
hai ngàn binh mã cùng hai trăm quân cung thủ ra phía bắc mai phục và
dặn:
- Chỗ ấy là đường vào núi, hễ thấy Ngột Truật dẫn quân đến đó, cứ để cho hắn vào khỏi Cốc khẩu. Khi nào nghe tiếng súng nổ báo hiệu
thì phải lấy xe chở đá lấp kín và mai phục ở đó mà chặn đường về của
chúng.
Hai tướng lãnh kế lui ra, Nhạc Phi lại sai Châu Thanh, Triệu Vân dẫn hai ngàn binh mã và cung tên đến phía tây mai phục, khi nghe
tiếng pháo lệnh thì xông ra chặn đường Ngột Truật.
Hai người vâng
lệnh đi rồi, Nhạc Phi giao cho Thi Toàn và Lương Hưng mang hai nghìn
binh mã mai phục phía nam, cũng căn dặn phải xông ra một lượt vây đánh
Ngột Truật khi nào có tiếng pháo lệnh.
Sau cùng Nhạc Nguyên soái
cắt năm ngàn binh dũng mãnh gìn giữ lương thảo, rồi bản thân dẫn một
ngàn binh cùng với Vương Hoành và Trương Bảo đóng tại trung dinh.
Đâu đó sắp đặt sẵn sàng, ai nấy ngậm tăm chờ Ngột Truật.
Nói về Kiết Thanh đi tìm chỗ đóng quân của Ngột Truật, nhưng chàng không
biết đối phương ở nơi nào cả, cứ việc lần theo đường lớn giục gió buông
cương, đôi mắt ngó xem tìm kiếm bốn phương tám hướng. Bỗng nghe phía
trước có tiếng quân reo ngựa hí tưng bừng, chẳng bao lâu đoàn quân này
đã tới gần.
Đạo quân này gồm một ngàn năm trăm binh mã của Hấp Mê
Xi đi tìm Ngột Truật tại Lý gia trang trở về, Kiết Thanh vừa nhìn qua
biết ngay là quân Phiên thì mừng rỡ vô cùng, bèn giục ngựa tới quát lớn:
- Tên mọi Phiên Ngột Truật đâu? Hãy đem đầu đến đây nộp cho ta gấp.
Ngột Truật lửa giận phừng gan lướt tới quát:
- Loài Nam man, bởi ta không giết mi nên mi dám chọc tức ta phải không?
Kiết Thanh cười khiêu khích:
- Tên Phiên nô kia chớ có tự phụ. Chỉ vì hôm qua ta say rượu nên mi mới
chém đứt mấy sợi tóc của ta, hôm nay ta tỉnh rồi, nhất định ta phải trả
thù cho bằng được.
Ngột Truật không thèm nói thêm nửa lời, vung búa chém liền, Liết Thanh cũng vung lang nha bổng đón đánh. Hai bên đánh
vài ba hiệp thì Kiết Thanh quay ngựa bỏ chạy, Ngột Truật giục ngựa đuổi
theo.
Theo được vài mươi dặm, Ngột Truật gò cương đứng lại. Kiết Thanh thấy thế quay lại mắng:
- Tên thất phu kia, ngươi sợ ta không dám theo nữa sao?
Ngột Truật cười gằn:
- Mi là loài cẩu tặc chẳng phải đối thủ của ta, theo mi làm gì?
Kiết Thanh lại khích:
- Ngươi nói đúng đấy, chính ta không phải là tay đối thủ của ngươi nhưng
phía trước đây ta đã có quân mai phục, ngươi cũng không nên chạy theo ta đến đó làm gì chết uổng mạng.
Ngột Truật cảm thấy chạm lòng tự ái, gằn giọng:
- Được rồi, nếu mi chẳng nói thì thôi, bằng mi bảo có quân mai phục, ta sẽ bắt mi cho mà xem.
Nói rồi giục ngựa đuổi theo. Chỉ mấy phút sau đã đến Ái Hoa sơn, Kiết Thanh giục ngựa chạy thẳng vào Cốc khẩu. Đằng xa Hấp Mê Xi theo kịp thấy thế
gọi lớn:
- Chúa công ơi, tôi xem thằng này nó có quân mai phục thật đấy, Chúa công đừng theo nó nữa mà mang hại đấy.
Ngột Truật lắc đầu:
Ngột Truật đứng dưới thuyền nhìn lên thấy đoàn thuyền của
Tào Vinh đã cập bến, nhưng vì quân tướng qúa đông nên giành nhau xuống
thuyền một cách hỗn loạn, lớp bị rơi xuống sông, lớp bị chìm thuyền
chết, thôi không biết bao nhiêu mà kể.
Kế quân Tống lại kéo đến, có mấy chiếc thuyền chưa rời kịp bến bị giết chết, thây chất ngổn ngang,
máu nhuộm đỏ sông quả là một trận chém giết khủng khiếp.
Lúc ấy có tiếng từ trên bờ gọi vọng xuống:
- Bớ chú chài, sao ngươi lại chở kẻ thù số một của triều đình đi đâu vậy? Hãy chở trở lại cho mau.
Người chèo thuyền cười gằn đáp:
- Ấy là mối phát tài của ta, sao ngươi lại bảo ta chở lại cho ngươi lập công?
Nhạc Phi bèn nói với chư tướng:
- Ta nghe giọng nói người này quả là người Trung Nguyên, các ngươi hãy cố gắng kêu hắn chở Ngột Truật lại đây sẽ thưởng cho nó ngàn vàng và phong cho nó làm chức Vạn Hộ Hầu.
Trương Bảo và Vương Hoành đồng thanh kêu lớn:
- Bớ chú chài, hãy đem tên Phiên trở lại đây mau ta sẽ thưởng ngàn vàng và phong chức Vạn Hộ Hầu.
Ngột Truật nhìn người chèo thuyền khoa tay nói:
- Ngươi đừng nghe chúng nói. Ta chính là Đại Kim Quốc Hoàng tử Ngột Truật đây, nếu ngươi cứu ta về nước được thì ta sẽ phong vương cho, quyết
không bội tín.
Chú chài đáp:
- Tốt lắm, nhưng ngặt một điều ta e không thể làm được.
Ngột Truật hỏi:
- Việc gì mà làm không được?
- Ta là người Trung nguyên. Cha mẹ bà con đều ở tại Trung Nguyên, làm sao hưởng sự giàu sang của ngươi được.
- Nếu vậy ngươi cứ đưa ta tới bờ, ta sẽ đền ơn cho ngươi bạc vàng muôn lượng.
- Tốt lắm, song ta nói chuyện với ngươi hết nửa ngày mà ngươi chưa biết họ tên của ta.
Ngột Truật như thức tỉnh hỏi:
- Ngươi tên họ là chi, hãy nói cho ta biết để ta còn báo đáp cho ngươi.
Chú chài nói:
- Lẽ ra ta cũng không cần nói tên làm gì, song ta sợ ngươi không biết và
hiểu lầm nên ta phải nói. Xưa cha ta cũng như chú bác của ta đều vang
danh thiên hạ là tam hùng họ Nguyễn dốc một lòng phò nhà Tống. Ta đây là con của Nguyễn Tiểu Nhị tên Nguyễn Lương. Nay đã có đại binh của Nhà
Tống đến đây, há ta lại cứu ngươi hay sao? Vả lại chúa của ta vừa mới
lên ngôi nên ta cần bắt ngươi để làm lễ ra mắt. Vậy ngươi hãy cởi y giáp ra cho sẵn để ta trói quách cho rồi.
Ngột Truật nghe nói toát mồ hôi ướt cả áo, nổi giận quát lớn:
- Được rồi, nếu ngươi nói vậy bây giờ ta và ngươi phải một sống, một chết mới được.
Ngột Truật vừa nói vừa vung búa xốc tới toan chém Nguyễn Lương, Nguyễn Lương cười ha hả nói:
- Khoan ra tay đã, để ta tắm rửa sạch sẽ rồi sẽ bắt ngươi.
Dứt lời, Nguyễn Lương nhảy ùm xuống sông, chiếc thuyền con không ai điều
khiển quay ngang trôi theo dòng nước, còn Ngột Truật là người Bắc Phiên
nên chỉ quen cưỡi ngựa chứ không biết chèo thuyền, phần thì không biết
bơi lội nên không biết làm sao.
Nguyễn Lương nhảy xuống nước rồi cứ việc nắm mũi thuyền vừa lội vừa kéo vào bờ.
Ngột Truật thất kinh lớn tiếng gọi quân sư đến cứu. Hấp Mê Xi vội vã điều quân sĩ thả thuyền con chèo đến đón Ngột Truật.
Nguyễn Lương ở dưới nước thấy thế liền nhảy chồm lên đè một bên làm cho chiếc
thuyền lật úp. Ngột Truật té xuống sông, chiếc búa cũng bị kẹt trong
người nên Nguyễn Lương dễ dàng kẹp Ngột Truật vào tay rồi chỉ dùng hai
chân lội thẳng vào bờ.