Nhạc Phi Diễn Nghĩa

Chương 31 : Hồi thứ ba mươi mốt

Ngày đăng: 08:33 19/04/20


Thuyền của hai anh em họ Cảnh vừa cập bến, bọn lâu la đã mừng rỡ vội chạy vào báo cho Dương Hổ hay, Dương Hổ cho mời vào.



Hai anh em vào trước điện quỳ xuống, Dương Hổ bước xuống đỡ dậy nói:



- Hai đệ chớ nên dùng đại lễ làm chi, lâu nay ta nhớ nhung chư đệ lắm,

chẳng biết hôm nay nhờ đâu hai đệ đến đây làm ta mừng khôn xiết?



Anh em họ Cảnh đồng thanh đáp:



- Anh em tôi lâu nay mang ơn Đại Vương cho ở trong hồ đánh cá làm ăn

thong thả, gia nghiệp dư giả cũng nhờ hồng đức của Đại Vương. Nay nghe

có Nhạc Phi lãnh binh đến đây đánh Đại Vương cho nên thân mẫu cho phép

anh em đệ đến đây giúp sức, mong Đại Vương sai khiến dù cho khổ nhọc đến đâu cũng chẳng từ nan.



Dương Hổ mừng rỡ nói:



- Hai đệ có lòng tốt ta rất cảm ơn, trước đây đã mấy phen ta cho người đến mời song chưa có mệnh của lệnh đường, nay tự nhiên hai đệ đến thật là trời giúp ta

vậy.



Nói rồi liền cho đem áo mũ ra cho hai người thay đổi, một mặt truyền dọn yến tiệc đãi đằng.



Khi Nhạc Phi thấy hai anh em họ Cảnh đi rồi liền sai người qua thương lượng với tri phủ Bình Giang, bảo phải mua tre và màu cho chiều, lại làm mộc

bài và khiên bằng da trâu để cho quân lính cầm mà đỡ đạn, lại đến các

nhà giàu có trong thành mượn hơn mấy nghìn cái mền bằng bông gòn để

phòng đỡ che hỏa tiễn. Nhạc Phi còn vẽ các kiểu kêu thợ đến rèn những

móc câu và tiểu đao cho nhiều. Một mặt sai Thang Hoài và Trương Hiển đôn đốc quân sĩ lấy ván kết bè bỏ xuống nước. hàng ngày tập luyện quân sĩ

để cho chúng thạo về môn thủy chiến.



Thang Hoài và Trương Hiển lãnh mạng dẫn binh xuống mé hồ, cứ theo cách thức mà tập luyện quâh sĩ.



Nhạc nguyên soái lại sai Thi Toàn bảo thợ rèn chông sắt dài và thật nhiều

đem đóng dưới lườn thuyền để phòng quân thủy quỷ của Dương Hổ.



Bốn

ngày sau Dương Hổ sai người hạ chiến thư, tỏ ý muốn đánh gấp. Nhạc

nguyên soái kiếu từ lấy cớ mình còn đang bệnh hẹn hắn thêm ít hôm nữa sẽ ra quân.



Độ nửa tháng, chư tướng vào bẩm với Nhạc nguyên soái:



- Nay các việc sắp đặt đã chu toàn, quân sĩ cũng đã thạo chiến thuật đánh thủy, ngặt không có đại chiến thuyền làm sao mà đánh?



Nhạc nguyên soái đáp:



- Chẳng cần phải dùng đến đại chiến thuyền, ta sẻ có kế hay chỉ dùng

thuyền nhỏ cũng đủ rồi. Bây giờ chư tướng phải nai nịt gọn gàng xuống

hết thuyền nhỏ nhìn về phía cây cờ hiệu trên tay ta làm lệnh.



Lúc

nào thấy địch bắn nhiều và thấy ta phất cờ lệnh thì tất cả phải nằm rạp

xuống thuyền, đợi chúng hết bắn liền xáp tới dùng đoản đao giáp chiến.



Căn dặn xong, nguyên soái sai Vương Quới đem chín mươi chiếc thuyền nhỏ đi

vớt rong cỏ cho thật nhiều xếp thành đống dọc theo hai bên bờ sông đợi

lúc nào giao chiến thấy thuyền địch lướt tới thì ném cỏ rong cho bánh xe thuyền của địch vướng phải quấn chặt thuyền địch đánh giáp lá cà, tiêu

diệt xong lại nhảy xuống thuyền nhỏ của mình đi tiếp ứng với mấy đạo

binh kia.



Vương Quới lãnh binh xuống thuyền đi rồi, Nhạc nguyên soái lại kêu Châu Thanh, Triệu Vân, Lương Hưng và Kiết Thanh dặn:



- Bốn anh em phải dẫn năm nghìn quân thẳng đến Vô Tích đại kiều mai phục. Hễ Dương Hổ bại trận tất nhiên phải nương theo đường ấy chạy sang Cửu

Giang. Bốn anh em phải ráng bắt sống cho được không nên giết chết, nếu

vi phạm quân lệnh ta sẽ chém đầu.



Bốn tướng vâng lệnh đi ngay.



Nhạc nguyên soái chọn ngày ra quân. Phát ba tiếng pháo lệnh, ba quân đều

xuống thuyền nhỏ. Thuyền nào cũng đã bố trí vách thành bằng tre, khi nào giật dây thì vách thành hạ xuống, khi kéo lên dựng đứng che tên đạn.

Binh tướng kẻ cầm khiên người cầm mộc, mấy đội thuyền nhỏ la ó vang trời lướt tới.



Bọn lâu la thấy vậy chạy vào phi báo, Dương Hổ sai tướng tiên phong là Hứa Tân đốc lãnh “Hoả pháo luân thuyền” còn mình thì điều khiển đại chiến thuyền đi sau yểm trợ.



Đang lúc bố trí đại binh bỗng thấy hai anh em họ Cảnh bước tới bẩm:



- Nhạc Phi là tay đa mưu quỷ kế, chúng tôi e hắn đem binh đánh bọc hậu

đến cướp dinh trại ta. Vậy trong lúc Đại Vương ra quân, hai chúng tôi

nguyện ở lại dốc sức giữ gìn sơn trại cho Đại Vương khỏi lo phía sau, cứ việc xua binh lướt tới.



Dương Hổ nghe tâu cả mừng:



- Nếu được hai đệ lo giữ gìn sơn trại thì còn gì quý hóa cho bằng. Ta ra đánh trận này chắc chắn chúng không còn mảnh giáp.



Nói rồi truyền quân phát pháo ra quân.



Đạo “Hỏa luân thuyền” của Hứa Tân đi trước, vừa gặp đoàn thuyền nhỏ tiên

phong của Nhạc nguyên soái. Hai bên giáp chiến, Hứa Tân truyền quân bắn

vãi ra như mưa, Nhạc nguyên soái phất ngang hồng kỳ một cái tức thì các

thuyền nhỏ đều kéo vách tre lên và quân sĩ đều nằm ép xuống mạn thuyền.

Bao nhiêu tên đạn bay vèo đến chạm phải vách tre đều rớt xuống sông hoặc văng bạt đi nơi khác.



Bắn được hồi lâu xem chừng tên đạn đối

phương gần hết nên đã thưa dần. Binh Tống đợi cho đối phương không còn

bắn nữa mới hạ vách tre xuống, đồng thanh hô lên một tiếng chèo thuyền

lướt tới đánh đạo “hỏa luân thuyền” phải dạt sang một bên.



Đạo “Nổ

lầu thuyền” thấy vậy đạp xe lướt tới như dông, cung tên bắn vãi ra như

mưa bão. Nhạc nguyên soái vội phất hồng, các vách tre trên thuyền nhỏ

lại được kéo lên. Lúc ấy Vương Quới điều khiển chín mươi chiếc thuyền

chở đầy rong cỏ nấp sẵn hai bên, thấy hồng kỳ phất rồi vội đốc quân chèo ra thả hết rong cỏ xuống đầy sông.



Bao nhiêu “Nổ lầu thuyền” bị
ngó lại không thấy quân lính mình đâu cả thất kinh nói một mình:



-

Nguy tai! Chắc quân sĩ mình bị đối phương giết chết rồi, chỉ còn trơ

trọi một mình ta thì về biết ăn nói sao với Nguyên soái. Thôi để ta trở

lại xem sao.



Nghĩ rồi vội vã quay ngựa trở lại nơi chiến trường. Đến nơi trống thấy bọn tinh binh đang lom khom nhặt tên.



Ngưu Cao hỏi:



- Bọn cường đạo đâu mất hết rồi?



Bọn chúng đáp:



- Chúng nó bị bọn tôi bắn rất quá nên thu binh về núi cả rồi.



Ngưu Cao mừng rỡ nói:



- Thế thì bọn mày giỏi thật. Vậy lần sau như ta có thua nữa , chúng bay cứ y theo kế cũ cứu ta thì hay lắm.



Bọn tinh binh nghe nói cười rộ lên làm cho Ngưu Cao xấu hổ chẳng thèm trở

lại chỗ tổng binh, chỉ lui ra chừng ba mươi dặm đóng quân.



Hôm sau

đạo binh Vương Quới và Thang Hoài vừa tới bèn đóng dinh trại tại Hồ

Khẩu. Chưa được vài ngày đã thấy đại binh của Nhạc nguyên soái đến.



Tổng binh Tạ Côn cùng Thang Hoài và Vương Quới ra khỏi dinh nghênh tiếp. Nhạc nguyên soái nhìn trước nhìn sau rồi lại hỏi:



- Còn Ngưu Cao đi đâu chẳng thấy?



Tạ Côn đáp:



- Người vừa đến đây đã vội vàng dẫn binh lên Khương Lang sơn đánh liền.



Nhạc nguyên soái nghe nói liền rút một cây lệnh tiễn giao cho Tạ Côn sai đi vận lương gấp.



Tạ tổng binh đi rồi, Nhạc nguyên soái liền truyền chư tướng kéo binh đi đường bộ tuốt lên Khương Lang sơn.



Đi chừng vài mươi dặm thấy Ngưu Cao đón đường nghênh tiếp. Nhạc nguyên

soái thấy Ngưu Cao đóng binh một bên đường thì đoán chắc Ngưu Cao bị bại trận rồi, bèn hỏi thăm tin giặc thế nào. Ngưu Cao đem việc Dư Hóa Long

lợi hại vô cùng nói rõ cho Nhạc nguyên soái nghe.



Nhạc nguyên soái

truyền quân đóng binh dài theo đường cái. Lâu la xem thấy chạy về sơn

trại phi báo. Hai đại vương cũng sai Dư Hóa Long đem binh xuống núi

khiêu chiến nhưng Nhạc Phi truyền chư tướng dùng cung tên bắn vãi ra chỉ cố thủ dinh trại không được ra đánh.



Dư Hóa Long sai lâu la nhục mạ một hồi rồi thu binh trở về núi.



Nhạc nguyên soái biết thế nào đêm nay Dư Hóa Long cũng đến cướp trại nên

truyền chư tướng lặng lẽ dời ra bốn phía mai phục, hễ nghe tiếng pháo

hiệu thì bốn phía la ó lên một lượt, song chỉ la hét mà thôi chớ không

ra đánh.



Quân sĩ vâng lệnh dời binh đi bốn phía mai phục.



Dư Hóa Long thu binh về núi tâu với hai đại vương:



- Hôm nay Nhạc Phi chẳng chịu ra đánh, thế nào hôm nay cũng đến cướp thủy trại của ta. Mà y kéo quân đi rồi dinh trại sẽ bỏ trống, vậy mình phải

tương kế tựu kế nghĩa là nhị vị đại vương phải cố gắng gìn giữ thủy

trại, để tôi lãnh binh đi cướp trại của y chắc thế nào cũng thành công.



Hai tên đầu đảng cả mừng vội y theo kế mà làm.



Vừa đúng canh

hai, Dư Hóa Long dẫn binh lặng lẽ xuống núi rồi la ó lên một lượt xông

thẳng vào dinh Tống nhưng chẳng thấy một quân một tướng nào.



Dư Hóa Long biết mình trúng kế liền quay ngựa bỏ chạy, bỗng nghe một tiếng

pháo nổ vang, quân sĩ mai phục bốn phía dậy lên la hét vang trời. Lâu la thất kinh chạy thục mạng, đạp lên nhau mà chạy, chết không biết bao

nhiêu còn quân của Nhạc nguyên soái chẳng hao một người.



Sáng hôm

sau Dư Hóa Long lại xuống núi khiêu chiến nữa nhưng Nhạc nguyên soái

cũng vẫn kiên trì cố thủ không ra, Dư Hóa Long lại phải thu binh về núi.



Trời vừa tối Nhạc nguyên soái cải trang dắt Trương Bảo và Vương

Hoành lẻn ra khỏi dinh, lần đến gần núi Khương Lang đứng xem địa thế rồi trở về dinh nói với chư tướng.



- Ta xem núi Khương Lang phía trước có Thái Hồ, phía sau núi non hiểm trở không thể nào phá được, dù có

trăm ngàn quân cũng đành chịu thôi. Hơn nữa võ nghệ cao cường của Dư Hóa Long ta nghe danh hắn đã lâu. Vậy ngày mai ta đánh với nó, chư tướng

phải đứng ở ngoài chớ nên vào trợ chiến, để ta ráng thuyết phục nó. May

ta thành công thì tiêu trừ sơn trại này không khó gì.



Chư tướng vâng lệnh lui ra, ai về dinh nấy.



Hôm sau Nhạc nguyên soái nhóm hết các tướng sĩ phát pháo lệnh ra quân, kéo

thẳng đến chân núi la ó vang trời, chư tướng đứng sắp có hàng ngũ phía

sau để xem thôi.



Dư Hóa Long vừa nghe bọn lâu la vào phi báo lập tức đem binh xuống núi. Hai bên lập trận, Nhạc nguyên soái xông ra hỏi:



- Mi có phải là Dư Hóa Long đó không?



Dư Hóa Long đáp:



- Bổn soái tên Dư Hóa Long, còn ngươi chắc là Nhạc Phi? Ta đang đợi để lấy mạng ngươi đây!