Nhạc Phi Diễn Nghĩa

Chương 34 : Hồi thứ ba mươi bốn

Ngày đăng: 08:33 19/04/20


Thấy Thái Công mười phần nguy kịch, bọn gia nhân vội vàng đỡ dậy khiêng

vào thư phòng, giây lâu Thái Công mới tỉnh dậy, gượng nói:



- Các ngươi hãy gọi con ta vào đây, mau lên!



Nguyên Mạnh Thái Công vợ mất sớm được một người con trai tên Mạnh Bang Kiệt,

lúc còn nhỏ có mời thầy đến học văn được ít năm, nhưng thấy Mạnh Bang

Kiệt có khiếu về võ, nên Thái Công mời thầy đến dạy đủ mười tám môn võ

nghệ. Chàng thường dùng cặp búa, sức mạnh vô song.



Hôm ấy Mạnh Bang Kiệt đang luyện võ phía sau vườn, bỗng thấy gia đinh hớt hải ra báo:



- Không xong rồi tiểu chủ ơi! Thái Công tranh cãi với con trai của Lỗ

Vương bị hắn giục ngựa xông tới đánh khiến người bị ngã ngửa bể đầu,

nguy cấp.



Mạnh Bang Kiệt nghe báo thất kinh, vội quăng búa chạy

thẳng vào thư phòng, thấy cha nằm bất tỉnh vội hỏi gia đình mới rõ đầu

đuôi câu chuyện. Hồi lâu Thái Công thở phào một cái, hé mắt kêu con nói

trong hơi thở:



- Lưu Nghê là kẻ bạo ngược, cha chết rồi con nhớ phải báo mối thù ấy cho cha!...



Chỉ nói được đến đây, Thái Công sặc một cái, máu tuôn dầm dề rồi trút hơi thở cuối cùng.



Mạnh Bang Kiệt thương cha nằm lăn ra khóc rất thảm thiết.



Bỗng nghe gia đinh chạy vào phi báo:



- Bẩm tiểu chủ, Lưu Nghê đang đứng ngoài cửa chửi mắng om sòm, hắn còn

bảo nếu không bồi thường con chim ưng cho hắn, hắn sẽ vào phá nhà lập

tức.



Mạnh Bang Kiệt nghe báo lửa giận phừng phừng, chàng nghiến răng bảo tên gia đinh:



- Ngươi ra cho nó hay rằng Thái Công đang đếm bạc để bồi thường chim ưng , hãy đứng đó chờ một chút.



Gia đinh vâng lệnh vừa chạy ra thì thấy Lưu Nghê đang mắng:



- Lão già khốn kiếp ấy nấp trong nhà làm gì lâu thế không chịu ra bồi

thường chim ưng cho ta? Ta sẽ phá tan nhà cửa cho mà xem.



Rồi truyền tùy tướng áp vào phá nhà. Bọn gia đinh thấy vậy vội bước ra bẩm:



- Chủ tôi đang đếm bạc để bồi thường chim ưng cho công tử, xin công tử chờ cho một lát.



Lưu Nghê đáp:



- Vây thì bảo nó đem ra cho nhanh lên, ta không hơi đâu chờ đợi lâu như vậy.



Mấy phút sau Mạnh Bang Kiệt xách búa xông ra mắng lớn:



- Loài súc sinh, cha con mi là kẻ bán nước cầu vinh, ỷ thế hại dân, ta

muốn giết mi đã lâu song chưa gặp dịp. Nay mi lại đến giết cha ta. Mi

chạy đi đâu cho khỏi.



Vừa nói vừa vung búa nhảy tới chém Lưu Nghê. Bọn gia tướng áp vào đánh, bị Bang Kiệt chém chết hơn hai mươi đứa, còn bao nhiêu bỏ chạy tán loạn. Lưu Nghê liệu thế không xong cũng quay ngựa chạy dài. Mạnh Bang Kiệt không có ngựa làm sao theo kịp, nên đành trở

lại lo sắm quan quách khâm liệm chôn Thái Công nơi phía sau nhà.



An táng xong, Mạnh Bang Kiệt gọi hết gia đinh vào bảo:



- Đã đến nước này, nhất định Lưu Nghê không khi nào chịu buông tha chúng

ta đâu, thế nào nó cũng đến đây báo thù. Bọn ngươi phải mau mau thu nhặt đồ đạc, dắt cả gia quyến đi trốn hết kẻo mang họa đấy.



Ai nấy

nghe nói hoảng kinh vội trốn đi hết, riêng Mạnh Bang Kiệt cũng góp nhặt

tiền bạc cột vào lưng, xách búa ra đi. Chàng toan dắt ngựa ra đã nghe

phía trước có tiếng ngựa hí, tiếng quân reo vang dậy, Bang Kiệt biết

ngay Lưu Nghê đã đem binh đến báo thù, bèn bỏ ngựa chạy ra phía sau nhảy qua tường tìm đường lẩn trốn.



Nhắc lại việc Lưu Nghê bị Mạnh Bang Kiệt giết chết mấy mươi gia nhân, thất kinh chạy về phủ, vừa thấy cha

mình đang đứng trên thành hóng mát, liền chạy lên lầu vừa khóc vừa nói:



- Gia gia ơi, hãy cứu con với.



Lưu Dự trông thấy thần sắc con biến đổi, thất kinh hỏi:



- Vì sao con ra nông nỗi này?



Lưu Nghê đem hết các việc thuật lại, và tô điểm thêm để buộc tội cha con

Mạnh Thái Công. Lưu Dự nghe xong nổi giận lôi đình, nghiến răng hằn học:



- Toàn dân trong Vương phủ này, dầu con chó của ta cũng phải kính nể huống hồ con ta, sao nó lại dám cả gan giết gia nhân của ta, còn

muốn giết con ta nữa. Vậy thì bây giờ con phải lập tức dẫn năm trăm tinh binh đến vây chặt Mạnh gia trang bắt hết cả nhà bất kỳ già trẻ, giết

cho tận tuyệt rồi về đây báo lại cho cha biết.



Lưu Nghê chưa kịp bước ra thì có người con trai lớn của Lưu Dự là đại công tử Lưu Lân bước ra nói:



- Không nên làm như vậy gia gia ạ, chỉ vì cái thế thúc ép nên gia gia

phải đầu Kim bang đã mang tiếng với thiên hạ lắm rồi, người ta sẽ nguyền rủa cha con mình là phường bán nước cầu vinh. Huống chi nay Nhạc Phi

binh hùng tướng mạnh, nếu như người diệt được quân Kim rồi thì cha con

mình làm thế nào mà bảo toàn tính mạng? Nếu bây giờ ta còn gây thêm tội

ác, ắt trời đất chẳng dung, xin gia gia nghĩ lại.



Lưu Dự nổi giận mắng:



- Loài nghịch tử, sao mi dám mắng khéo ta là gian tặc?



Lưu Lân chắp tay thưa:



- Con đâu dám mắng cha, chỉ vì con muốn nói lên cái lẽ phải trái mà thôi. Nay con đây làm tôi không biết trung vì chúa, làm con không trọn thảo

với cha, thì còn sống trên đời này làm gì nữa? Chi bằng chết trước để

khỏi phải nghe tiếng người đời nguyền rủa.



Nói vừa dứt lời, Lưu Lân tung mình nhảy xuống phía dưới thành nát thây chết không kịp ngáp.



Lưu Dự thấy con mình chết, nhưng không chút thương tâm, lại còn truyền quân ném xác cho diều quạ ăn, không cho một ai được chôn cất.



Trong

thành cũng có nhiều người tâm phúc với Lưu Lân cảm thương con người

nghĩa khí, nên lén nhặt xác đem chôn giấu một nơi kín đáo rồi về báo

lại:



- Bẩm lão gia, chúng con đã kéo xác Lưu Lân đem ném ra ngoài đồng nội cho diều quạ ăn hết rồi.



Lưu Dự cười ha hả:



- Hay lắm, thế mới đáng kiếp cho phường nghịch tử.



Đêm hôm ấy Mạnh Bang Kiệt chạy miết cho đến sáng, vừa trông thấy cái miếu

bên đường, liền ghé vào nghỉ chân. Chàng muốn sang Ngẫu Đường quan để

đầu Nhạc Nguyên soái, song chưa biết từ đây đến đó bao xa, phần thì

không có ngựa đỡ chân, còn là một nỗi lo cha con Lưu Dự có thể đem binh

mã theo bắt, một mình khó thể chống cự binh hùng tướng mạnh của chúng!



Mạnh Bang Kiệt suy nghĩ như vậy quả không sai. Khi Lưu Nghê kéo

quân đến Mạnh gia trang đột nhập vào không thấy ai liền nổi lửa đốt cháy rụi không còn một ngọn cỏ, rồi truyền quân phi ngựa đi tìm kiếm Mạnh

Bang Kiệt.



Mạnh Bang Kiệt đang ngồi trong miếu lo lắng, bỗng nghe

phía sau miếu có tiếng ngựa hí, chàng bước ra xem thì thấy có con ngựa


Thám tử đáp:



- Chẳng phải quân Phiên, thấy giống hệt quân ăn cướp.



Nhạc Nguyên soái bèn gợi Thang Hoài và Thi Toàn vào dặn:



- Chư đệ hãy ra do thám xem sao. Nếu chúng nó đến đầu thì phải dắt chúng nó về đây.



Hai người vâng lệnh lên ngựa đi ước chừng được mười dặm quả thấy có một đạo binh mã đóng dinh trại tại đó Thang Hoài giục ngựa lướt tới nạt lớn:



- Binh mã ở đâu, đến đây làm gì?



Lâu la chạy vào phi báo, sáu viên tướng ở sơn trại lập tức chạy ra nói với Thang Hoài:



- Chúng tôi là những tướng cướp chiếm cứ núi Ngọa Ngưu, nghe đồn Nhạc

Nguyên soái kính sĩ, chuộng hiền nên đến đây quy thuận chẳng hay nhị vị

tướng quân tên họ là chi?



Thang Hoài và Thi Toàn nghe nói vội vã xuống ngựa nói:



- Hai anh em tôi là Thang Hoài và Thi Toàn vâng lệnh Nhạc Nguyên soái đến đây kiểm chứng, nếu liệt vi tướng quân có ý muốn đầu hàng thì xin theo

tôi về ra mắt Nguyên soái, xem người định đoạt thế nào.



Sáu tướng đồng thanh nói:



- Chúng tôi cảm phiền nhị vị tướng quân dẫn kiến.



Rồi tám người đều lên ngựa đi thẳng vào thành, khi đến trước dinh, Thang Hoài quay lại nói với sáu tướng:



- Để tôi vào bẩm cho Nguyên soái hay trước rồi sẽ ra mời lục vị vào ra mắt.



Sáu người ấy gật đầu, Thang Hoài và Thi Toàn vào trong ra mắt Nguyên soái bẩm:



- Đạo binh ấy do sáu người cầm đầu. Bọn này là hảo hán ở tại Ngọa Ngưu

sơn, nay tình nguyện đến đây quy thuận, hiện còn đứng ngoài dinh hầu

lệnh.



Nhạc Nguyên soái mừng rỡ liền cho mời vào. Sáu tướng vào quỳ trước trướng tự xưng:



- Chúng tôi gồm có: Mạnh Bang Kiệt, Nhạc Chân, Hồ Thiên Bảo, Hồ Thiên

Khánh, Dư Khánh và Kim Bưu đều ở tại Ngọa Ngưu sơn, vì thấy Lưu Dự bất

nhân nên mới đến đây đầu thuận Nguyên soái.



Mạnh Bang Kiệt lại nói tiếp:



- Tôi vốn là con nhà lương dân, cả nhà tôi đều bị Lưu Nghê giết sạch, chỉ có một mình tôi thoát khỏi, may gặp mấy vị hảo hán này thương tình muốn đi báo thù cho tôi, nên tôi khuyên hết mấy người cải tà quy chính đến

đây đầu Nguyên soái, vậy xin Nguyên soái phát binh qua Sơn Đông bắt hết

cha con Lưu Dự diệt kẻ bán nước cầu vinh và trả thù cho những lương dân

chết oan về tay chúng.



Nhạc Nguyên soái nói:



- Cha con Lưu

Dự đầu hàng Kim Phiên, chính Ngột Truật cũng không ưa chúng đâu. Bổn

soái đã có cách làm cho chúng nó hại nhau. Để chờ quân thám thính về đây sẽ xem kết quả thế nào. Nếu kế ấy không thành thì bổn soái đích thân

đem quân đi báo thù cho tướng quân.



Mạnh Bang Kiệt tạ ơn lui ra.

Nhạc Nguyên soái kiểm điểm binh tướng mới hàng, tổ chức thành đội ngũ, y giáp và cờ hiệu đều đổi theo quân Tống. Nhạc Nguyên soái lại làm lễ kết nghĩa anh em với sáu vị hảo hán và bày yến tiệc thết đãi.



Sau đó mấy hôm, Nhạc Nguyên soái đang ở trong dinh bàn luận việc binh pháp với chư tướng bỗng nghe quân báo:



- Thám tử đã về.



Nhạc Nguyên soái vội cho vào hỏi, thám tử bẩm:



- Đứa con lớn của Lưu Dự là Lưu Lân thấy cha và em đem binh đi tàn sát

gia đinh Mạnh Thái Công, y đứng ra can gián chẳng được đã nhảy xuống

thành tự vẫn. Sau đó Ngột Truật lại sai một vị Nguyên soái là Kim Nhãn

Đạo tự Ma Lý Chi dẫn ba ngàn quân đến bắt hết cả nhà Lưu Dự giết sạch,

duy có một đứa con thứ Lưu Nghê mắc đi săn bắn, nghe được tin ấy vội vã

trốn mất nên mới thoát, song chẳng biết đi đâu.



Nhạc Nguyên soái khen và thưởng cho tên thám tử một tấm ngân bài rồi bảo y tiếp tục đi do thám nữa.



Thám tử tạ ơn lui ra.



Nhạc Nguyên soái lại nói với Mạnh Bang Kiệt:



- Lưu Dự đã chết rồi chắc hiền đệ đã mát ruột phần nào, duy còn Lưu Nghê

đợi khi nào bắt được nó sẽ cho mổ lấy gan tế lệnh tôn.



Mạnh Bang Kiệt cũng như chư tướng đều bái tạ lui ra, ai về dinh nấy.



Nhắc qua Kim Nhãn Đạo Ma Lý Chi giết chết Lưu Dự xong còn tịch thu hết gia

sản đem về Hà Giang phủ phục lệnh. Ngột Truật bèn lấy của ấy đem phân

phát cho tướng sĩ rồi truyền lệnh:



- Nay Nhạc Phi ở tại Ngẫu Đường quan ngăn trở binh ta chẳng hay có ai dám đi cướp ải ấy chăng?



Vừa dứt lời, bỗng có Thái tử Hồ Hãn bước ra xin đi.



Ngột Truật nói:



Vương huynh hãy đem mười vạn binh mã đến đó, song phải hết lòng đánh phá mới được.



Hồ Hãn lĩnh mệnh kiểm điểm binh mã, lại có một bọn Nguyên soái và bình

chương theo yểm trợ. Hồ Hãn rời khỏi Hà Giang phủ rầm rộ kéo đi, nhắm

Ngẫu Đương quan thẳng tiến. Quân thám tử của Nhạc Nguyên soái trông thấy vội chạy về phi báo:



- Nay có Thái tử Kim quốc là Hồ Hãn đem mười vạn quân đến quyết lấy Ngẫu Đường quan của ta, hiện chúng còn cách đây không xa.



Nhạc Nguyên soái sai quan Chánh Ty điểm quân làm bốn đội mỗi đội gồm năm

ngàn. Châu Thanh lãnh một đội qua phía chính Nam đóng dinh ngăn giặc.

Triệu Vân lãnh một đội đóng về phía Tây, Lương Hương lãnh một đội đóng

về phía Đông, còn Kiết Thanh lãnh một đội đóng về phía chính Bắc để tiếp ứng.



Bốn tướng theo lệnh kéo quân phân tán lập tức. Nhạc Nguyên

soái hiệp với chư tướng đóng tại trung dinh để phòng quân Phiên cướp ải.



Khi Hồ Hãn kéo binh đến còn cách ải chừng mười dặm, truyền lệnh:



- Bây giờ trời đã tối rồi, ta hãy đóng quân nghỉ ngơi, đợi sáng mai sẽ xuất quân phá ải.



Ba quân được lệnh lập tức an dinh hạ trại. Hồ Hãn bèn lập đại dinh nhắm ngay ải Ngẫu Đường quan, nhưng lại nghĩ:



- "Lúc trước tại núi Thanh Long, binh mã ta hơn mười vạn cũng bởi ta

không đề phòng, cho nên Nhạc Nam man một người một ngựa xông vào phá

dinh, giết quân ta thây nằm chật đất, máu chảy tựa sông, nếu hôm nay lại bị như vậy nữa thì còn mặt mũi nào nhìn thấy phụ vương và em trai ta".



Nghĩ rồi mật truyền cho quân sĩ đào hầm trước trướng và hai bên

lại mai phục móc câu sẵn sàng đề phòng quân tướng Nhạc Phi ăn quen mò

đến là sập bẫy ngay.



Quân sĩ răm rắp vâng lệnh, chỉ trong chốc lát cạm bẫy đã được bố trí đâu đó xong xuôi. Một người diện mạo giống như

Hồ Hán, mặc y phục, nguyên soái ngồi tại trước trướng, hai bên đốt hai

cây nến sáng trưng, còn Hồ Hãn thì yên trí lui vào dinh sau ngủ chờ tin

thắng trận!