Nhạc Phi Diễn Nghĩa

Chương 36 : Hồi thứ ba mươi sáu

Ngày đăng: 08:33 19/04/20


Thê Ngô sơn là quan ải trước mắt mà Nhạc Phi phải đánh chiếm.



Để

chuẩn bị cho trận đánh, một mặt Nguyên soái sai người đi thôi thúc lương thảo cho thật nhiều, một mặt cho gọi Trương Dụng đến hỏi:



- Ngươi ở đây đã lâu, có biết Tào Lương và Tào Thành dụng binh thế nào không?



Trương Dụng đáp:



- Hai người ấy đánh thủy giỏi lắm, lại có phó tướng là Hạ Võ và Giải Van

võ nghệ cũng cao cường, binh sĩ có mấy mươi ngàn. Còn Tào Thành tính nết ưa kết bạn, nên anh hùng các xứ đến đầu thuận rất dông, nhưng đều là

bọn hữu dũng vô mưu không đáng sợ. Duy có núi Thương Ngô còn có một tên

tướng sức đánh muôn người, Nguyên soái phải đề phòng người ấy lắm mới

được.



Nhạc Nguyên soái mừng thầm, nhưng phải chờ cho lương thảo đến đầy đủ, sẽ xuất quân đánh Thê Ngô sơn.



Lại nói đến việc quan tổng binh Tạ Côn hộ tống lương thảo nhằm Trà Lang quan đi tới, bỗng nghe quân sĩ bẩm:



- Thưa lão gia, phía trước có hai đường, lão gia muốn đi đường nào?



Tạ Tổng binh hỏi:



- Đường nào gần hơn?



- Thưa đường nhỏ gần hơn.



Tạ Tổng binh nghĩ thầm:



- "Đường nhỏ gần thường có ăn cướp, chi bằng ta đi đường lớn, dẫu có xa hơn cũng chẳng hại chi .



Nghĩ rồi truyền quân đi theo đường lớn. Ba quân vâng lệnh, nhằm đường lớn kéo đi.



Đi được vài ngày, đến một hòn núi kia; trên núi ấy có một vị đại vương tên Đổng Tiên và bốn người anh em là: Đào Tấn, Giải Tuấn, Vương Tín và

Vương Nghĩa tụ tập hơn năm nghìn lâu la chuyên nghề ăn cướp.



Bọn lâu la vừa thấy Tạ Côn giải lương đến vội chạy lên núi phi báo:



- Nay Nhạc Nguyên soái đóng binh tại Nhữ Nam, có quan Tổng binh giải

lương đi ngang qua đây, chúng còn cách núi Cửu Cung ta chừng vài dặm.



Đại vương Đổng Tiên nghe báo, cười ngất rồi kêu bốn người em vào nói:



- Lâu nay ta muốn thâu đoạt thiên hạ nhà Tống làm Hoàng đế, chứ ăn cướp

mãi thế này ta không thích nữa, song Tống triều có tên Nhạc Phi vô cùng

lợi hại, nếu bắt được hắn thì lo chi việc chẳng thành, nay lương thảo

của hắn giải đi ngang qua đây, lẽ nào ta tha sao?



Nói rồi chọn đủ

một nghìn lâu la xuống cửa núi chờ đợi Khi thấy Tạ Côn dẫn binh vừa đến, truyền lâu la ào ra cản ngang giữa đường quát lớn:



- Hãy để hết lương thảo lại đây rồi cút hết cho mau, bằng không ta giết không chừa một mạng.



Quân sĩ thất kinh chạy lùi lại báo với Tổng binh Tạ Côn.



Tạ Côn biến sắc mật, nói:



- Thế thì ta đi lầm đường rồi, ấy là lỗi tại ta.



Vừa nói vừa múa đao lướt tới, trông thấy tên đầu đảng mình cao chín thước,

mặt đen như nhọ nồi, mày vàng râu đỏ, đầu đội tân thiết khôi, mình mang ô du giáp, cưỡi con ngựa thanh tông, tay cầm cây hổ đầu nguyệt nha sảng.

Hắn nhìn thẳng vào mặt Tạ Côn hét lên một tiếng như sấm nổ chấn động một vùng trời rồi cất tiếng nói oang oang:



- Có phải ngươi là đứa cầm đầu toán quân giải lương này không? Nếu quả vậy, hãy dâng hết lương

thảo giải lên núi cho ta thì ta dung mạng, bằng chống lại ta chỉ cần huy động cây hổ đầu này một tý là mi toi mạng ngay.



Tạ Côn kinh hồn, hoảng vía bèn vòng tay nói:



- Xin Đại vương chớ giận, tôi là Tổng binh Hổ Khẩu tên Tạ Côn vâng lệnh

Nhạc Nguyên soái giải lương, nay tôi đã già rồi không phải là đối thủ

của Đại vương, nếu Đại vương đoạt hết lương thảo thì chắc Nhạc Nguyên

soái sẽ bắt cả nhà tôi trị tội, xin Đại vương xót thương tha cho tôi một phen, tôi cảm ơn vô cùng.



Đổng Tiên trông thấy Tạ Côn đầu râu bạc trắng có vẻ thương hại nói:



- Được rồi, ta cũng không thèm giết làm gì một kẻ già nua như ngươi.

Ngươi hãy đóng dinh lại đây rồi chạy về báo cho Nhạc Nguyên soái ngươi

hay rằng, có ta là Thiết diện Đổng Tiên Đại vương ngăn trở lương thảo,

người hãy nài nỉ cho được Nhạc Phi đến đây hội chiến với ta, phải đi báo cho mau, ta sẽ đợi tin ngươi, nếu để lâu chớ trách ta độc ác.



Tạ Côn dạ dạ liên hồi rồi lui ra, còn Đổng Tiên cũng truyền lâu la về trại.



Tạ Côn đóng binh tại đó rồi viết ngay một tờ văn thư sai quan kỳ bài đi suốt đêm ngày về Trà Lang quan phi báo.



Lúc bấy giờ Nhạc Nguyên soái đang cùng chư tướng nghị việc, quân sĩ vào báo:



- Nay có Tạ Tổng binh gửi văn thư về cáo cấp.



Nhạc Nguyên soái truyền lệnh cho vào. Quan kỳ bài vào quỳ xuống dâng bức văn thư, Nhạc Nguyên soái mở ra xem, cả giận mắng:



- Loài cường đạo nó dám ngăn trở lương thảo của ta chẳng hay chư tướng có ai dám đến đó trừ khử tên cường đạo đó, hộ tống lương thảo về chăng?



Thi Toàn bước ra xin đi, Nguyên soái liền phát cho năm trăm binh mã nhắm Cửu Cung sơn xuất phát.



Cuộc hành quân vô cùng gấp rút, chưa đầy một ngày đã đến nơi. Thi Toàn vào ra mắt Tạ Côn. Tạ Côn hỏi:



- Tướng quân ra đây, có ai cùng đi với tướng quân nữa không?



Thi Toàn đáp:



- Chỉ một mình tôi thôi.



Tạ Côn lắc đầu chán nản nói:



- Tôi xem tên cường đạo ấy mười phần lợi hại, nếu chỉ có một mình tướng quân, tôi e khó thắng.



Thi Toàn mỉm cười đáp:



- Xin ngài hãy yên tâm, tôi đủ sức trừng trị tên cường đạo ấy.



Tạ Tổng binh lập tức dọn cơm cho Thi Toàn cùng quân sĩ ăn uống no nê. Thi Toàn nói:



- Bây giờ trời hãy còn sớm, để tôi gấp rút đi bắt cường đạo cho rồi.



Nói rồi xách kích lên ngựa, dẫn binh đến núi kêu lớn:



- Quân cường đạo, hãy mau mau xuống đây chịu trói.



Đổng Tiên nghe lâu la phi báo lập tức lấy cây nguyệt nha sảng, lên ngựa dẫn

lâu la chạy như bay xuống núi, trông thấy Thi Toàn vội quát hỏi:



- Mi có phải là Nhạc Phi không?


- Xưa lão làm chức Tổng binh, cũng vì gian thần hoành hành nên không muốn làm quan, về ẩn nơi đây, tuổi đã ngoài sáu mươi, con vẫn còn nhỏ, duy

có hai đứa con gái vừa biết qua nữ công lại thích đao kiếm. Lão có cái

tính cưng con nên chúng nó đã đến tuổi cặp kê mà chưa hứa gả cho ai. Đêm hôm qua lão nằm chiêm bao thấy hai con hùm rượt một con hươu chạy thẳng vào nhà nay lại gặp nhị vị tướng quân đến đây lão chắc duyên trời đã

định, nên lão muốn gả hai đứa con gái cho nhị vị để cho chúng sửa túi

nâng khăn, song không biết nhị vị nghĩ sao?



Hai người nghe nói mừng rỡ, nhưng giả vờ nói:



- Cám ơn lão bá có lòng thương, song xét chúng tôi thô lỗ, vũ phu đâu dám sánh cao với tiểu thư khuê các.



Phàn Thoại nói:



- Xin nhị vị chớ có khiêm nhường, em tôi là Kim Tiết ở tại Ngẫu Đường

quan có gửi thư đến cho tôi hay Nhạc Nguyên soái đã bỏ cái luật chiêu

thân rồi. Nay nhị vị bận giải lương tất nhiên không được ở lâu. Vậy hôm

nay là ngày Hoàng đạo cũng nên làm lễ hợp cẩn cho rồi.



Nói rồi

khiến trang đinh ra dắt hai con ngựa đem ra sau cho ăn, một mặt truyền

trang hoàng động phòng hoa chúc. Lại cho đi mời thân bằng cố hữu đến dự

tiệc tân hôn.



Đêm hôm ấy trong nhà đèn đuốc sáng trưng. Lại mời

Phàn Phu nhân ra để hai chàng rể ra mắt. Thang Hoài kết hôn cùng cô chị. Mạnh Bang Kiệt nhỏ tuổi hơn, lấy cô em. Hai người lạy mừng nhạc phụ,

nhạc mẫu rồi mới lạy trời đất.



Làm lễ xong, mới vào chỗ động phòng làm lễ hợp cẩn.



Sau đó hai người ra tiếp đãi họ hàng. Trong lúc đang ăn uống, bỗng có gia đinh vào báo:



- Công tử đã về.



Rồi thấy gia đinh khiêng nào là hươu, nai, mang, thỏ vào nhà, đi sau là một thiếu niên trạc chừng mười hai mười ba tuổi xem qua đủ biết là viên hổ

tướng. Công tử tên Phàn Thành.



Phàn Thành bước vào nhà trình diện với cha, cha hỏi:



- Con đi lần này sao lâu về thế?



Phàn Thành đáp:



- Thưa cha, vùng này con đã săn hết thú rừng rồi nên phải đi xa thành thử về trễ như vậy.



Phàn Thoại nói:



- Con hãy làm làm lễ ra mặt hai người anh rể con đi.



Phàn Thành ngạc nhiên hỏi:



- Con không hay biết chi hết, vì sao con đi vắng có mấy bữa lại có hai anh rể?



Phàn Thoại với giới thiệu:



- Một người họ Thang tên Hoài, một người họ Mạnh tên Bang Kiệt đều là thủ hạ của Nhạc Nguyên soái, đang làm chức Đô Thống, nhân dịp giải lương

qua đây nên cha mời vào gả hai chị con cho hai người.



Phàn Thành

nghe nói bước đến ra mắt hai anh rể, chào hỏi bà con thân hữu, ăn uống

chuyện trò đến canh hai mới mãn tiệc. Đêm ấy hai chàng ở lại Phàn gia

trang làm lễ hợp hôn.



Hôm sau vừa tảng sáng đã thấy Phàn Thoại hối gia đinh mang trâu dê và mấy mươi hũ rượu đầy đem đến trung dinh khao

thưởng ba quân.



Sau ba ngày hai người thưa với nhạc gia:



- Chúng con hiện đang mang trọng trách của triều đình hôm nay xin bái biệt nhạc phụ đế lên đường.



Phàn Thoại nói:



- Đó là việc lớn của quốc gia cha đâu dám lưu giữ các con?



Dứt lời Phàn Thoại sai quân dọn tiệc tiễn hành. Khi rượu được vài tuần, Phàn Thoại nói:



- Hai con phải cho hết lòng vì vua vì nước. Nếu đón được Nhị Đế về, lão

đây cũng được rỡ ràng. Nay vợ các con ở nhà, cha mẹ sẽ thăm lo cho, hai

cơn cứ an tâm đi.



Phàn Thành lại xen vào nói:



- Bây giờ em còn nhỏ, chứ vài năm nữa em cũng xin theo hai anh để giết sạch quân Phiên báo thù cho vua, cho nước!



Sau khi bái biệt xong hai ông bà nhạc và Phàn Thành, Thang Hoài và Mạnh Bang Kiệt về dinh giải lương đi.



Lại nói đến Tạ tổng binh giải lương về đến Trà Lang quan, đóng dinh trại

xong liền dắt hết chư tướng vào đến cửa viên môn chờ lệnh.



Quan Kỳ bài bẩm với Nguyên soái mọi việc đã xảy ra. Nguyên soái truyền lệnh cho vào.



Tạ Côn và Thi Toàn vào ra mắt xong, đem việc gặp Trương công tử và Thiết

Diện Đổng Tiên tại Cửu Cung sơn muốn quy hàng nói rõ đầu đuôi cho Nguyên soái nghe... Nhạc Nguyên soái mừng rỡ cho mời Trương công tử vào.



Trương Hiến vào ra mắt rồi lấy phong thư của ông nội mình dâng lên. Nhạc

Nguyên soái tiếp lấy thư xem rồi bước xuống đỡ dậy nói:



- Công tử theo ta đây, chỉ vì cùng một lý tưởng trung quân ái quốc mà thôi.



Rồi dặn dò Trương Bảo đem hành lý của Trương công tử cất vào phòng dành

riêng. Trương Bảo vâng lệnh dắt Trương công tử đi ngay.



Nhạc

Nguyên soái lại cho đòi bọn Đổng Tiên vào. Sau khi Đổng Tiên và bốn

tướng kia làm lễ ra mắt xong, Nhạc Nguyên soái vỗ về:



- Các ngươi đã đến đây thì phải cố sức lập công danh cho vinh thê, ấm tử để khỏi mai một chí khí nam nhi.



Bọn Đổng Tiên tạ ơn, Nhạc Nguyên soái lại truyền đem binh mã của Đổng Tiên

giao cho quan chánh ty tổ chức lại đội ngũ và thao luyện cho tinh thục,

còn lương thảo thì nhập vào kho.



Mọi việc sắp đặt xong xuôi, truyền bày yến tiệc khao thưởng ba quân và ăn mừng sáu tướng mới đến.



Trong lúc đang ăn uống vui vầy, thì Thang Hoài và Mạnh Bang Kiệt đã giải lương về.



Quân canh dinh, vội chạy vào báo:



- Bẩm Nguyên soái, hai tướng quân Thang, Mạnh đã giải lương về, hiện đang đứng ngoài chờ lệnh.



Nhạc Nguyên soái truyền cho vào.