Nhạc Phi Diễn Nghĩa

Chương 37 : Hồi thứ ba mươi bảy

Ngày đăng: 08:33 19/04/20


Thang Hoài và Mạnh Bang Kiệt vào ra mắt xong, Nhạc Nguyên soái hỏi:



- Dọc đường giải lương gặp trở ngại gì mà mãi đến hôm nay hai tướng mới về?



Hai người đồng thanh nói:



- Chúng tôi có việc riêng xin Nguyên soái thứ tội.



Rồi đem hết việc đuổi hươu, gặp vợ đầu đuôi bẩm lại một hồi, Nhạc Nguyên soái nói:



- Lúc trước ta đã ra lệnh bỏ lệ cấm "lâm trận chiêu thân rồi, nay các

ngươi làm vậy thì có tội chi đâu. Vậy hai ngươi phải ra mắt với các

tướng mới về đầu để gây tình thân mật mới có thể cùng nhau sống chết một lòng trong việc bảo vệ sơn hà xã tắc.



Hai tướng tạ ơn rồi vào ra mắt với Trương Hiến và Đổng Tiên.



Sau đó mọi người ngồi vào bàn tiệc ăn uống vui say mãi đến canh khuya mới đi nghỉ.



Qua hôm sau Nhạc Nguyên soái giao cho hai đạo binh giữ kho rồi đóng cửa dinh trung, kéo đại binh đi đánh Thê Ngô sơn.



Đại binh kéo đến cách núi ấy chừng mười dặm thì an dinh hạ trại. Nhạc

Nguyên soái tuyển một đội binh tinh nhuệ đến gần chân núi khiêu chiến.



Quân vào báo, Hà Nguyên Khánh vội mang giáp lên ngựa, xuống núi.

Nhạc Nguyên soái trông thấy đối phương đầu đội lãng ngân khôi, mình mang kim tỏa giáp, hai tay cầm hai cái ngân chùy cưỡi ngựa tư phong, oai

phong lẫm liệt, tướng mạo đường đường.



Nguyên soái thầm nghĩ:



"Nếu được người này quy thuận thì việc rước Nhị Đế về không khó chi".



Nghĩ đoạn, Nguyên soái lên tiếng hỏi:



- Ngươi có phải Hà Nguyên Khánh đó không?



Hà Nguyên Khánh nói:



- Đúng, còn ngươi có phải là Nhạc Phi không?



Nhạc Phi nói:



- Đã biết danh ta sao chưa hàng đi cho sớm?



Hà Nguyên Khánh đáp:



- Quả thật ngươi là Nhạc Phi sao? Ta có nghe ngươi đánh phá Thái Hồ thu

phục Dương Hổ và Dư Hóa Long, ta lấy làm khâm phục nên cũng muốn đầu

thuận đã lâu, song vì thủ hạ của ta có hai viên gia tướng không chịu đầu hàng nên ta đành phải ở đây.



Nhạc Nguyên soái nói:



- Phàm đã làm tướng lại để cho thuộc tướng chuyên chế lại mình thì thân phận làm tướng chẳng hổ lắm sao?



Hà Nguyên Khánh nói:



- Ngươi chưa rõ vậy thôi, vì hai đứa thuộc tướng của ta chẳng phải như kẻ khác đâu. Chúng theo ta từ thuở bé cho đến bây giờ, một bước cũng không lìa nhau nên việc gì cũng phải tâm đầu ý hợp mới thi hành được.



Nhạc Nguyên soái hỏi:



- Hai tên thuộc tướng của ngươi ra thế nào? Hãy gọi chúng nó ra đây cho ta khuyến dụ, may ra có được chăng?



Hà Nguyên Khánh nói:



- Hai tên thuộc tướng của ta có sức mạnh, muôn người khó địch, e chúng nó không chịu nghe đâu.



Nguyên soái nói:



- Hãy cứ việc gọi chúng nó ra đây.



Hà Nguyên Khánh nói:



- Được lắm, nhưng ngươi có thấy nó, đừng sợ nhé?



Nhạc Nguyên soái nghe nói lấy làm lạ:



- Việc chi mà sợ?



Nhạc Nguyên soái nói vừa dứt lời, Hà Nguyên Khánh liền giơ hai trái ngân trùy lên cao và nói:



- Cặp ngân chùy này là hai viên thuộc tướng của ta đây, ngươi hãy hỏi thử chúng nó xem có chịu quy hàng không?



Nhạc Nguyên soái giận căm gan, lớn tiếng mắng:



- Loài thất phu, chớ có khoe tài, ngay đến trăm ngàn quân Phiên kia mà

nghe đến danh ta là cắm đầu bỏ chạy, huống chi ngươi dù sao cũng chỉ là

loài thảo khấu, bởi ta thấy ngươi cũng một tay anh hùng hảo hán nên muốn khuyên ngươi đi theo con đường chính nghĩa, chớ nên làm phản tặc hư

danh. Vì vậy ta cố lấy lời hơn lẽ thiệt khuyên bảo, ngờ đâu ngươi lại

đám cả gan khua môi múa mỏ với ta. Hãy xem cây thương của ta đây.



Vừa nói vừa vung thương đâm tới, Hà Nguyên



Khánh vội múa chùy đỡ ra rồi nói:



- Nhạc Phi chớ khoe giỏi, nếu như ngươi thắng được ta thì ta đầu hàng

ngươi, bằng không thì ta e cặp chùy của ta nó có thể vô tình chạm nhầm

quý thể; khi đó thì tính mạng khó mà bảo toàn.



Nhạc Nguyên soái nói:



- Hà Nguyên Khánh, đừng tự phụ, ngươi dám đánh với ta cho đủ trăm hiệp không?



Nhạc Nguyên soái vung thương đâm tới bằng thế tối độc, nhưng Hà Nguyên Khánh cũng không vừa. Thương đâm qua, chùy đỡ lại, chùy đánh thương ngăn. Hai tướng mạnh như hai con hùm dữ, nhanh như én liệng vườn xuân. Một đàng

như kỳ lân xuất thế, một đàng giống sư tử gặp mồi ngon.



Quả thật anh hùng lại gặp anh hùng, người giỏi gặp kẻ tài. Hai tướng đánh nhau mãi đến giờ Mùi không phân thắng bại.



Hà Nguyên Khánh đưa hai quả chùy tréo nhau gài thương Nhạc Nguyên soái và nói:



- Bây giờ cũng đã sắp gần tối rồi, xin để mai giao chiến tiếp.



Nhạc Nguyên soái nói:



- Cũng được, ta bằng lòng cho ngươi sống thêm đêm nữa, ngày mai phải đến sớm chịu chết.



Rồi cả hai liền gióng trống thu quân.



Khi Hà Nguyên Khánh về núi lại lén truyền mật lệnh.



- Ba quân hãy nghe lời ta chuẩn bị sẵn sàng đêm nay xuống núi đi cướp dinh Tống.



Nhạc Nguyên soái về đến dinh cũng tập hợp chư tướng lại nói:



- Ta xem Hà Nguyên Khánh đánh với ta đang hăng mà bỗng dưng hắn lại xin

thu binh thì thế nào đêm nay hắn cũng kéo quân đến đây cướp trại ta.

Thang đệ hãy dẫn bộ binh ra phía trước cửa đại dinh của ta mà đào hầm

cho sẵn rồi để vỉ trải lớp đất mỏng lên nghi trang cho khéo léo, còn

Trương Hiến và Mạnh Bang Kiệt thì dẫn binh mặc đồ đen tay cầm câu móc

phục hai bên. Nếu bắt được Hà Nguyên Khánh chớ nên hại nó, nếu ai trái

lệnh thì ta chiếu theo quân pháp mà xử.



Ba tướng tuân lệnh đi rồi, Nhạc Nguyên soái lại bảo Ngưu Cao và Đổng Tiên dẫn một ngàn binh ra mai phục giữa đường để chặn đường về của Nguyên Khánh và buộc cũng phải bắt sống chớ không được giết chết.



Hai tướng đi rồi, Nguyên soái bí mật dời trung quân ra phía sau sắp đặt đâu đó xong xuôi đã sang đầu canh hai.



Quả nhiên khoảng canh hai Hà Nguyên Khánh dẫn một ngàn lâu la toàn mặc đồ

đen, người ngậm tăm, ngựa cất lạc lặng lẽ đi xuống núi. Khi gần đến của

dinh, Nguyên Khánh ngồi trên ngựa ngó vọng vào thấy trong dinh Tống vắng lặng, trống canh đánh loạn bậy không biết đã đến canh nào, đòn đuốc mập mờ không rõ, Hà Nguyên Khánh lẩm bẩm: "Nếu ta biết sớm dinh trại binh

Tống như thế này thì ta bắt Nhạc Phi rồi".



Nói rồi nổ ba tiếng

pháo làm hiệu lệnh, đèn đuốc đốt sáng như ban ngày. Hà Nguyên Khánh dẫn

đầu, hét lên một tiếng long trời lở đất xông thẳng vào dinh trại. Bỗng

bên trong một tiếng pháo nổ vang Hà Nguyên Khánh cảm thấy như đất sụp,

cả người lẫn ngựa đều sa hầm.



Bên hữu Trương Hiến, bên tả Mạnh

Bang Kiệt đều hô rập lên một tiếng xua quân mai phục xông ra. Nào câu

liêm nào câu móc bủa xuống hầm kéo Hà Nguyên Khánh lên trói chặt cứng.



Bọn lâu la trông thấy chủ tướng mình bị bắt đua nhau vỡ chạy, lại bị Đổng Tiên và Ngưu Cao chặn giữa đường đón lại quát lớn:



- Chớ để Hà Nguyên Khánh chạy thoát.



- Bao nhiêu lâu la đều quỳ xuống nói:



- Chúa tôi đã bị bắt rồi, xin lão gia tha mạng.



Ngưu Cao nói:




Vương Uyên nói:



- Cứ theo ngu ý thì chúa tôi chúng ta lo chạy đi là hơn, khi nào đến được Hồ Quảng gặp Nhạc Phi thì mới hết lo.



Cao Tông nói:



- Mấy bữa rày trẫm chạy đã mệt mỏi quá, thôi để đợi Hồ Giêng Chước đến đây sẽ thương nghị.



Còn đang bàn luận thì Lộ Kim đã về tâu:



- Bẩm Chúa thượng, Hồ Giêng Chước đã đến.



Cao Tông truyền chỉ dẫn vào, Hồ Giêng Chước vào kiến giá, Cao Tông hỏi:



- Khanh đã dùng cơm chưa?



Hồ Giêng Chước đáp:



- Thần vừa tiếp được thánh chỉ vội đi ngay chưa kịp dùng cơm.



Vua liền sai dọn cơm cho Hồ Giêng Chước, ăn xong, đã nghe quân báo:



- Quân Kim đã đến ngoài thành rồi.



Cao Tông thất kinh, nhưng Hồ Giêng Chước vẫn bình tĩnh, đáp:



- Xin Chúa công hãy leo lên thành mà xem, nên tôi thắng được thì Chúa

công ở đây mà đợi quân cần vương, bằng không thắng nổi thì xin Chúa công hãy thừa cơ ra ngoài thành chạy qua Lâm An.



Cao Tông gật đầu rồi dắt bầy tôi lên thành thị sát.



Bỗng thấy Đỗ Sung đứng dưới thành, kêu:



- Tứ Hoàng tử Đại Kim Quốc truyền lệnh cho binh tướng trong thành biết

rằng, hễ ai bắt được Khương Vương đem nạp thì được phong tước vương, nếu để đợi ta phá thành rồi dù gà chó cũng không tha, lúc ấy có ăn năn cũng không kịp.



Vừa nói đến đây, bỗng cửa thành mở rộng, một vị lão tướng xông ra quát lớn:



- Tên thất phu kia, ngươi là ai mà dám ép buộc vua ta?



Đỗ Sung nói:



- Ta là Trường Giang Vương đây, còn ngươi là ai?



Hồ Giêng Chước cười khanh khách, nói:



- Té ra mi là thằng gian tặc dâng Trường Giang cho



Ngột Truật đó sao? Đừng chạy đi đâu cả, hãy xem cây roi của ta đây này.



Vừa hét vừa vung roi nhằm ngay đầu Đỗ Sung đánh xuống, Đỗ Sung cũng vung

kim đao đón đánh. Hồ Giêng Chước tránh sang một bên nhằm ngay yếu huyệt

ngang hông Đỗ Sung đánh trúng một roi ngã nhào xuống ngựa, quân Phiên

xem thấy thất kinh bỏ chạy tán loạn. Hồ Giêng Chước không thèm đuổi

theo, nhảy xuống ngựa cắt lấy thủ cấp Đỗ Sung đem vào kiến giá.



Cao Tông mừng rỡ khen:



- Khanh thật là thần tướng, nếu trẫm được về kinh thì trẫm sẽ phong quan chức cho rất trọng.



Nói rồi truyền quân sĩ đem thủ cấp Đỗ Sung treo lên làm lệnh.



Còn quân Phiên thua chạy trở lại báo với Ngột Truật:



- Trường Giang vương rượt theo Khương Vương đến một cái thành kia bị một lão già Nam man đánh chết rồi.



Ngột Truật cả giận kéo quân đến thành la lớn:



- Hãy đem Khương Vương ra đây cho mau.



Cao Tông đứng trên thành trông thấy Ngột Truật liền khóc òa lên, chỉ cho Hồ Giêng Chước thấy và nói:



- Ngột Truật là thằng này đây, chính nó đã bắt Nhị Đế về đất Bắc, quả là kẻ thù số một của trẫm đấy.



Hồ Giêng Chước nói:



- Xin chúa thượng chớ bi thương, hãy lo sắm sửa cho sẵn, hễ tôi ra đó mà

thua hắn thì chúa công phải thoát ra trước, chạy thẳng qua Hồ Quảng tìm

Nhạc Phi, rồi sẽ lo khôi phục lại.



Nói rồi xách roi lên ngựa xông ra, kêu lớn:



- Ngột Truật có ta đến đây, đừng hòng bức chúa ta.



Ngột Truật nhìn viên lão tướng tóc bạc trắng mà gương mặt còn trẻ, tướng mạo đường đường, khí tượng oai phong. Ngột Truất khen thầm, hỏi:



- Lão tướng quân là ai xin nói tên họ cho tôi biết.



Hồ Giêng Chước nói:



- Ta là ngũ hổ thượng tướng nơi Lương Sơn Bạc thuở trước, tên là Hồ Giêng Chước, ngươi hãy lui binh cho mau thì ta dung tính mạng, bằng chống lại thì chết không kịp ngáp.



Ngột Truật nói:



- Ta cũng từng

nghe nói danh Lương Sơn Bạc từ lâu, nghe nói một trăm linh tám người kết nghĩa anh em xem như ruột thịt, người nào cũng anh hùng oai võ nhưng ta chưa tin, nay thấy tướng quân thì rõ ràng tiếng đồn chẳng sai, ngặt vì

lão tướng quân như vậy mà còn bị tôi gian hãm hại, nay ta khuyên lão

tướng hãy quy thuận theo ta thì ta phong Vương cho để hưởng giàu sang

trong lúc tuổi già.



Hồ Giêng Chước nổi giận, nói:



- Ngày

trước ta với Tống Công Minh đi chinh phạt Đại Tiêu, cây roi của ta đây

giết không biết bao nhiêu tướng giặc. nay mi là thằng mọi Phiên chớ khua môi múa miệng, hãy xem cây roi của ta đây.



Vừa nói vừa vung roi

nhắm ngay yếu huyệt của Ngột Truật đánh tới. Ngột Truật vung búa đón

đánh, hai tướng đánh nhau hơn ba mươi hiệp. Ngột Truật nghĩ thầm:



- "Lão già này quả thật anh hùng, nếu lão còn trẻ thì chắc chắn ta không thể địch nổi".



Hai người lại tiếp tục đánh thêm mười hiệp nữa, vì Hồ Giêng Chước đã già

nên sức đã mòn, mệt thở hổn hển ngăn chống không nổi nữa, liền quay ngựa chạy dài.



Khi Hồ Giêng Chước chạy vừa đến Điếu kiều thì rủi thay

cây cầu này lâu năm bị mục nên hai chân trước con ngựa bị lọt xuống khe

ván ném lão tướng xuống đất, Ngột Truật nhảy tới chém xả một búa đứt làm hai đoạn.



Chúa tôi đứng trên thành thấy vậy vội vã lên ngựa phóng ra khỏi thành chạy như dông. Còn Ngột Truật chém chết Hồ Giêng Chước

rồi gò ngựa lại cất tiếng than:



- Thật ta có lỗi lắm, vì khi người còn trai trẻ ở Lương Sơn trại oai danh lừng lẫy mà nay người đã già rồi ta lại giết làm chi? Thôi để khi nào lấy được nhà Tống ra sẽ dựng bia

tặng người trung nghĩa.



Than thở rồi truyền quân chôn cất cho tử tế.



Lúc ấy trong thành dân chúng đều phải mở rộng cửa nghênh tiếp Ngột Truật. Ngột Truật vào thành hỏi:



- Khương Vương ở đâu?



Mọi người quỳ xuống, đáp:



- Khương Vương cùng một bọn đại thần chạy ra thành trốn mất rồi.



Ngột Truật liền truyền quân sĩ không được nhiễu hại dân chúng rồi dẫn đại binh nhắm mé sông Tiền Đường rượt theo.



Chạy độ mười dặm, Ngột Truật thấy xa xa có bảy bóng người chạy phía trước.

Còn Cao Tông đang chạy bỗng nghe phía sau quân Ngột Truật theo gần kịp,

chúa tôi đều kinh hồn hoảng vía, liệu bề hết phương trốn thoát, dầu có

mọc cánh cũng khó bay, chỉ còn chờ bó tay chịu trói mà thôi.



Đang lúc nguy cấp, bỗng thấy một chiếc thuyền xăm xăm đi tới. Các quan đại thần đồng thanh kêu:



- Ai ở dưới thuyền hãy ghé vào đây cứu giá.



Dưới thuyền nghe tiếng vội ghé thuyền vào bắc ván lên bờ. Cao Tông và các

đại thần vội vàng dắt ngựa xuống thuyền. Trên bờ quân của Ngột Truật đã

đuổi sát, dưới thuyền mọi người vội rút ván, thuyền vừa chèo ra khỏi bờ

thì Ngột Truật vừa đến.



Ngột Truật gọi lớn:



- Ai điều khiển con thuyền kia, hãy ghé lại đây cho mau, ta trọng thưởng!



Nhưng con thuyền như không thèm đếm xỉa đến tiếp tục chạy thẳng một lèo.