Nhạc Phi Diễn Nghĩa
Chương 44 : Hồi thứ bốn mươi bốn
Ngày đăng: 08:33 19/04/20
Hàn Ngạn Trực xông thẳng vào dinh quân Phiên không chút sợ sệt, chàng hét lớn:
- Hỡi loài Phiên nô, có ta là công tử của Lưỡng Lang quan Hàn Nguyên soái đến phá dinh trại của chúng bay đây.
Vừa hét vừa vung cây Hổ đầu thương toả ra ánh sáng xanh dờn chớp nhoáng như điện xẹt trên mây. Người ta nghe tiếng quân Phiên rú thất thanh hoà
lẫn với tiếng thây người ngã huỳnh huỵch. Chỉ trong nháy mắt Hàn công tử đã đạp qua khỏi mấy lớp quân Phiên để lại trên đường đi vô số xác
chết, rồi nhằm Ngưu Đầu sơn chạy thẳng lên.
Tiểu Phiên vội vã chạy vào phi báo với Ngột Truật:
- Nguy tai rồi chúa công ôi! Lại có một thằng tiểu Nam man mới đến nữa,
võ nghệ của hắn không kém phần lợi hại so với tên hôm qua. Hắn giết chết quân ta vô số, phá nát thấy dinh trại, chạy tuốt lên núi mất rồi.
Ngột Truật nghe báo vừa sợ hãi, vừa rầu rĩ vội sai người đi do thám, một mặt sai đi chôn cất các tử thi.
Khi Hàn cổng tử lên đến Hà Diệp lãnh, quân sĩ gạn hỏi kỹ càng rồi mới cho
lên. Đến nơi, quân vào báo cho Nhạc Nguyên soái hay, Nguyên soái cho mời vào.
Hàn công tử vào làm lễ ra mắt Nguyên soái rồi bẩm:
- Tôi vâng lệnh cha tôi đến thăm Nguyên soái và dâng bổn chương chúc thánh
thượng bình an. Khi đi dọc đường tôi gặp Hồ Hãn đang rượt quan Tổng binh Ngẫu Đường quan là Kim Tiết, tôi liền chặn lại đâm trúng một thương và
cắt thủ cấp mang đến đây dâng cho Nguyên soái, còn Kim Tổng binh hiện
đóng trại cách đây hai mươi dặm chờ thánh chỉ, người có gửi một đạo bổn
chương vấn an Thiên tử và một bức gia thư gửi Ngưu tướng quân cho tôi
đây.
Nhạc Nguyên soái mừng rỡ, hỏi:
- Lệnh tôn dẹp giặc đã có
công, nay công tử lại lập được công lớn, vậy công tử hãy theo bổn soái
vào yết kiến Thiên tử hầu chỉ.
Nói rồi liền dắt Hàn công tử vào
Ngọc Hư cung triều kiến vua Cao Tông, dâng hai đạo bổn chương rồi lại
đem việc Hàn công tử giết được Hồ Hãn tâu qua, Cao Tông mừng rỡ quay lại hỏi Lý Can :
- Cha con Hàn Thế Trung đều lập được công lớn, theo ý khanh nên phong thưởng thế nào?
Lý Can tâu:
- Tuy trước đây, Hàn Thế Trung thất thủ Lưỡng Lang quan, nhưng nay có
công dẹp giặc Tào Thành thì cho phục hồi nguyên chức, còn hai con là Hàn Thượng Đức và Hàn Ngạn Trực đều phong làm Bình Lỗ Tướng Quân, sai dẫn
bốn đạo binh mã đi lấy Kim Lăng lại, chờ sau này bệ hạ về triều được sẽ
phong tước thêm.
Cao Tông y theo lời tấu liền hạ chỉ tức thì. Nhạc
Nguyên soái và Hàn công tử đều tạ ơn lui ra, khi về đến dinh trại, Hàn
công tử tỏ lời từ biệt Nhạc Nguyên soái ra về để thi hành thánh chỉ.
Nhạc Nguyên soái nói:
- Bổn soái cũng muốn giữ công tử ở lại vài hôm để thoả lòng thương mến, song vì có mệnh vua không dám ép.
Nói rồi cho gọi Nhạc Vân vào bảo:
Con hãy đưa Hàn công tử qua khỏi dinh quân Phiên rồi mới được về.
Nhạc Vân tuân lệnh cùng lên ngựa đi với Hàn công tử xuống núi.
Khi đi gần đến dinh quân Phiên, Hàn công tử nói với Nhạc Vân:
- Xin công tử hãy trở về núi, để một mình tôi đi cũng được.
Nhạc Vân nói:
- Cha tôi đã bảo phải đưa công tử ra khỏi dinh trại Phiên mới được về, tôi đâu dám trái lệnh?
Hàn công tử từ chối đôi ba phen, Nhạc Vân cũng nhất thiết theo đưa cho kỳ được, Nhạc Vân lại nói:
- Để tôi đi trước đánh phá quân Phiên, đưa công tử ra cho khỏi.
Nói rồi múa song chuỳ, hét to như sấm:
- Loài mọi Phiên, hãy nhường đường cho ta đưa khách.
Bọn binh sĩ Phiên nhìn biết người đánh chết Kim Đạn Tử hôm trước nên mất
vía kinh hồn, cùng la lên một tiếng thất thanh chạy vọt ra hai bên, kẻ
-nào chậm chân đều bị quả chuỳ của Nhạc Vân không bể đầu cũng nát xương, không một tên nào dám cản trở.
Khi ra khỏi đại dinh, Hàn Ngạn Trực nghĩ thầm:
- Nhạc Vân quả nhiên lợi hại, tiếng đồn chẳng sai, nhưng ta cũng phải đưa Nhạc công tử vào để cho người biết oai danh của ta chứ?
Nghĩ đoạn, nói với Nhạc Vân:
- Huynh đã ra ơn đưa tiểu đệ qua khỏi dinh Phiên, thì lẽ nào đệ lại không đưa huynh trở lại?
Nhạc công tử không chịu, Hàn công tử cũng quyết ý đưa lại mới vừa lòng, cực chẳng đã Nhạc Vân phải chịu.
Hàn công tử quay ngựa lại chạy đi trước, gặp quân phiên đâm chém như vào
chỗ không người. Quân Phiên thất kinh kêu khóc bỏ chạy từ tán để mặc cho hai vị công tử muốn đi đâu thì đi.
Khi qua khỏi dinh Phiên rồi, Hàn công tử nói:
Than đến đây, Ngột Truật quá đau lòng khóc rống lên, bọn Bình chương thấy vậy xúm nhau lại khuyên giải:
- Xin Chúa công chớ bi thương, hãy bình tâm mà lo kế qua sông.
Ngột Truật ngước mặt nhìn qua phía Bắc thấy một dãy chiến thuyền đóng dài xa hơn mười dặm cờ xí đỏ sông, trên thuyền đao thương chơm chởm lại có hơn trăm chiếc thuyền nhỏ, qua lại như bay, cung tên súng ống rất nhiều,
chính giữa thuỷ trại có một đại chiến thuyền, cột buồm cao gần hai mươi
trượng phía trên cắm lá cờ lớn đề bốn chữ to tướng "Hàn Đại Nguyên
soái".
Ngột Truật nghĩ thầm:
- Ta chỉ có năm sáu trăm chiến thuyền chở đầy khẳm mà lại gặp địch quân làm sao thoát qua cho khỏi?
Nghĩ rồi quay lại nói với Hấp Mê Xi:
Hấp Mê Xi đang định tuyển chọn người, Ngột Truật lại nói:
- Thôi được đêm nay ta phải đích thân đi do thám mới được.
Hấp Mê Xi vội can:
- Không được đâu Chúa công ạ, Chúa công hãy bảo trọng lấy thân, chớ nên xâm nhập vào nơi yếu địa.
Ngột Truật nói:
- Không sao đâu, hôm qua ta có hỏi thăm tên thổ nhân nên biết rõ gần đây
tại chùa Kim Sơn có một toà nhà Long Vương miếu cao chót vót, để ta leo
lên đó nhìn xem thì biết tường tận ngay.
Hấp Mê Xi nói:
- Nếu chúa công có đi, tôi xin hiến một kế để đề phòng sự bất trắc:
Nói rồi kề tai nói nhỏ một hồi, Ngột Truật gật đầu lia lịa cho là diệu kế
rồi gọi hai vị Nguyên soái là Hà Hắc Thác và Huỳnh Bỉnh Nô vào nói nhỏ
mấy điều rồi bảo phải làm y kế.
Hai người cúi đầu vâng lệnh sắm sửa cùng Ngột Truật đi thám thính quân Tống.
Lúc ấy Hàn Nguyên soái đồn trú tại Huỳnh Thiên Đãng bèn nhóm hết chư tướng thương nghị, Nguyên soái nói:
Ngột Truật là danh tướng của Kim Bang, thể nào đêm nay nó cũng lên Kim Sơn thám thính dinh trại của ta.
Nói rồi cho gọi Phó tướng Tô Đức vào dặn:
- Ngươi phải dẫn một trăm binh lên Long Vương miếu để mai phục, nấp tại
Kim San, hễ thấy quân Phiên lên đó thì phải gióng trống ào ra, ta sẽ cho người tiếp ứng.
Tô Đức tuân lệnh đi rồi, Hàn Nguyên soái lại kêu nhị công tử Hàn Ngạn Trực vào dặn:
- Con phải lựa một trăm tinh binh đến mai phục phía tả Long Vương miếu,
đợi khi nào trên tháp gióng chiêng đánh trống thì xông ra bắt Phiên
tướng, chớ bỏ sót một tên nào.
Nhị công tử Hàn Ngạn Trực đi rồi, Nguyên soái lại gọi đại công tử Hàn Thượng Đức vào dặn:
- Con phải dẫn ba trăm thuỷ binh cưỡi thuyền qua bờ phía nam mai phục, hễ nghe dưới sông có tiếng pháo nổ thì phải vòng qua bờ phía Bắc đón đường chúng nó.
Bắt đầu canh một Ngột Truật đã dắt Hấp Mê Xi và Huỳnh
Bỉnh Nô lên ngựa lén lên Kim San, còn Hà Hắc Thác thì sắm sửa thuyền nhỏ chực sẵn đề phòng khi bất trắc rút lui bằng đường thuỷ.
Ngột Truật đi đến Kim San rồi lên Long Vương miếu, còn cách chừng một trượng thì
dừng chân lại đưa mắt nhìn bốn bề rồi mới tiếp tục trèo lên.
Lúc ấy Tống tướng Tô Đức đang nấp trên chót tháp trông thấy ba người cưỡi ngựa đã đi gần đến Long Vương miếu, phía sau có mấy trăm quân Phiên đi theo
cách xa xa, lòng mừng khấp khởi, chép miệng khen thầm: "Hàn Nguyên soái
quả là bậc tiên tri".
Nói rồi liền gióng chiêng đánh trống lên,
trăm quân ào ra la hét om sòm, phía bên tả, Hàn công tử nghe trống cũng
ào ra một lượt. Ngột Truật kinh hồn hoảng vía, toan quay ngựa chạy về
thì nhanh như chớp, Hàn Ngạn Trực đã giục ngựa đến chặn. ngang giữa
đường quát lớn:
- Ngột Truật, ngươi chạy đi đâu? Hãy xuống ngựa chịu trói cho mau.
Bọn Ngột Truật không nói nửa lời vội cho ngựa chạy tránh sang một bên sải
bừa xuống núi quyết tẩu thoát, song đường núi quá gập ghềnh nên một viên tướng bị ngã ngựa. Hàn Ngạn Trực giục ngựa lướt tới định đâm, Ngột
Truật vung búa lướt tới cứu được tướng ấy, rồi đánh nhau với Hàn Ngạn
Trực.
Bao nhiêu quân Phiên đều chạy bừa xuống núi, đã có Hà Hắc
Thác cho thuyền tiếp ứng nên đón hết quân Phiên xuống thuyền rồi kéo
buồm bỏ chạy.
Thuyền chạy được một quãng xa bờ, bỗng nghe dưới sông có tiếng pháo nổ vang. Hàn Thượng Đức huy động chiến thuyền đuổi theo,
nhưng thuyền nhỏ của quân Phiên chạy đã xa theo không kịp nữa. Khi biết
Ngột Truật mải đánh không kịp chạy xuống thuyền một mình ở lại trên núi, Hàn Ngạn Trực lập tức xông đến quyết bắt sống tên hoàng tử của Kim
Phiên. Nhưng xem ra võ nghệ của tên Đại Soái Phiên quốc này lại quá tầm
thường, mới chỉ đánh bảy tám hiệp đã bị Hàn công tử hất vọt cây búa ra,
bắt sống trên ngựa.
Hàn Ngạn Trực sai quân trói lại rồi đem xuống thuyền chở thẳng về trướng ra mắt Hàn Nguyên soái.