Nhạc Phi Diễn Nghĩa

Chương 43 : Hồi thứ bốn mươi ba

Ngày đăng: 08:33 19/04/20


Quân Phiên hoảng hồn vội chạy đi báo với Hồ Hãn. Hồ Hãn lập tức xách côn lên ngựa xông ra, quả nhiên có một tiểu tướng Nam man đang vung cặp

song chùy vừa đánh vừa mở đường. Hồ Hãn chỉ vào mặt Nhạc Vân nạt lớn:



- Tiểu Nam man dám cả gan đốn đây, số ngươi đã tận rồi!



Vừa hét vừa giáng xuống một côn, Nhạc Vân vung chùy đỡ văng đi một cách dễ

dàng rồi đánh bổ xuống một chùy trúng nhăm vai, Hồ Hãn đau quá chịu

không nổi quay ngựa chạy dài. Nhạc công tử chẳng thèm đuổi theo cứ việc

đánh thẳng qua khỏi dinh quân Phiên nhắm Kim Môn quất ngựa chạy như bay.



Con ngựa xích thố của Nhạc Vân quả là con thần mã sức mạnh phi thường, chỉ trong vài hôm đã đến nha môn phó Tổng binh.



Quan kỳ bài vào phi báo, Phó Tổng binh thân hành ra mời Nhạc Vân vào trong,

Nhạc Vân vội trao văn thư ra. Phó Tổng binh xem xong nói:



- Xin

công tử nán lại đây nghỉ một đêm rồi sáng mai sẽ về Tôi sẽ sai người đi

các xứ điều binh, nội ngày mai tôi cũng đi bảo giá.



Sáng sớm hôm

sau, phó Tổng binh đưa Nhạc Vân lên đường rồi thẳng ra giáo trường kiểm

điểm binh mã, bỗng nghe trước dinh có tiếng cãi nhau om sòm, liền gọi

hỏi nguyên do. Quân sĩ bẩm:



- Có một tên tính tình lỗ mãng tự tiện xông vào giáo trường xem chơi, chúng tôi cản lại, hắn còn muốn hành hung.



Phó Tổng binh nói:



- Hãy bắt hắn vào đây cho ta.



Quân sĩ vâng lệnh bắt tên ấy dẫn vào để quì trước trướng, Phó Tổng binh

trông thấy tên ấy hình thù cao lớn tướng mạo dữ dằn vội hỏi:



- Tại sao ngươi đến trước dinh ta mà cãi vã như vậy?



Tên ấy ôn tồn đáp:



- Tôi không có ý đến đây phá rối, chỉ vì tôi muốn xem thử lão gia chọn ai đi tiên phong ngặt vì quân sĩ không cho vào nên mới sinh ra điều cãi

cọ.



Phó Tổng binh nói:



- Tài sức ngươi bao nhiêu mà đòi vào xem ta điều binh khiển tướng.



Người ấy đáp:



- Tài sức tôi tuy tầm thường, song cũng có thể dùng trong khi nguy cấp.



Phó Tổng binh nhìn hắn từ đầu đến chân rồi hỏi:



- Nói vậy chắc võ nghệ ngươi giỏi lắm phải không?



- Thưa lão tiên sinh, tôi cũng biết chút đỉnh võ nghệ.



Phó Tổng binh nghe nói liền sai quân sĩ khiêng cây đại đao của mình ra rồi bảo người ấy múa thử.



Người ấy không ngần ngại, tiếp lấy cây đại đao múa vùn vụt, đao pháp rất tinh thông.



Phó Tổng binh thấy thế mừng lắm nghĩ thầm:



- "Cây đại đao của ta hơn năm mươi cân mà hắn múa nhẹ nhàng như thế thì công lực của hắn chẳng phải tầm thường."



Nghĩ rồi bèn kêu hỏi:



- Ngươi tên họ chi?



Người ấy đáp:



- Thưa tôi là dòng dõi Bình Tây Vương Địch Thanh tên là Địch Lôi.



Phó Tổng binh cười ha hả nói:



- Ngươi là con nòi cháu giống, hèn chi võ nghệ cao cường lắm, ta muốn

dùng ngươi làm tướng tiên phong, đợi sau này ngươi lập được công lao sẽ

thăng thưởng, ngươi bằng lòng không?



Địch Lôi mừng rỡ tạ ơn lui ra. Phó Tổng binh tuyển chọn binh mã xong xuôi liền chọn ngày lên Ngưu Đầu sơn cứu giá.



Nhắc lại Hồ Hãn bị Nhạc Vân đánh trúng một chùy suýt nữa bỏ mạng, liền chạy vào trong nói với chư tướng:



- Tên tiểu Nam man hãy còn con nít mà quá lợi hại, ta tin chắc Nguyên

soái Tiết Lý Hoa Báo đã bị nó giết chết rồi chớ chẳng phải chơi.



Đang bàn luận bỗng nghe quân Phiên vào báo:



- Nay có điện hạ Hường Nhan Kim Đạn Tử đến hiện còn đang ở ngoài chờ lệnh.



Hồ Hãn mừng rỡ vội cho con vào rồi dắt Kim Đạn Tử đi ra mắt Ngột Truật cùng các vị chúa công khác.



Kim Đạn Tử ra mắt mấy vị chúa công xong, thưa:



- Ở nhà lão Vương Gia ngày ngày trông đợi sao cha và mấy chú không bắt

được Nhạc Nam man cho rồi để bình định Trung Nguyên cho sớm?



Ngột Truật lắc đầu rồi kể lể việc lợi hại của Nhạc Phi. Kim Đạn Tử nói:




- Tướng công phải sai người đến trước báo cho Nhạc Nguyên soái để người

tâu với thiên tử, nếu cần bảo ta đến trấn giữ một nơi nào khác có lợi

hơn thì ta phải tuân theo, chúng ta tự tiện như vậy e bất tiện chăng?



Hàn Thế Trung gật đầu nói:



- Phu nhân nói thật chí lý.



Hàn Thế Trung vội viết một bổn chương và một phong thư niêm phong tử tế rồi hỏi chư tướng:



- Có ai dám lên Ngưu Đầu sơn mang bổn chương này đến cho Nhạc Nguyên soái không?



Dứt lời, một thanh niên độ mười sáu tuổi từ trong hàng bước ra, xem lại

người ấy thì là nhị công tử Hàn Ngạn Trực tay cầm cây Hổ đầu thương, sức mạnh ít ai bì, quì xuống xin đi.



Hàn Nguyên soái liền giao bổn chương vào phong thư cho Hàn công tử và căn dặn:



- Con đi chuyến này phải cẩn thận lắm mới được.



Hàn công tử vâng lệnh lên ngựa nhắm Ngưu Đầu sơn thẳng tới. Đi vài mươi

dặm, bỗng thấy một viên Tống tướng bại trận chạy đến, vừa thấy Hàn công

tử vội lớn tiếng gọi:



- Hãy trở lại cho mau, phía sau có vô số quân Phiên kéo tới kia kìa.



Hàn công tử nghe nói tức cười, chưa kịp nói lời nào đã thấy Hồ Hãn giục

ngựa lướt tới trước mặt. Hàn công tử không thèm hỏi nửa lời, cứ việc

vung thương đâm thẳng. Hồ Hãn cũng đưa côn ngăn đỡ, nhưng Hàn công tử

thương pháp tuyệt diệu đâm trên đánh dưới lia ha khiến Hồ Hãn luýnh

quýnh không biết đường tránh né toan bỏ chạy, bỗng nghe công tử hét lên

một tiếng nhằm giữa ngực Hồ Hãn đâm một thương ngã văng xuống ngựa rồi

nhảy theo cắt lấy thủ cấp.



Viên tướng Tống kia thấy thế cả mừng chạy đến trước đầu ngựa vái Hàn công tử một cái và nói:



- Mong ơn tiểu tướng quân ra tay cứu tôi khỏi chết, vậy xin cho tôi biết quí danh.



Hàn công tử hỏi lại:



- Chính tôi cũng chưa biết rõ lão tướng quân là ai, vì sao lại bị chúng nó rượt như vậy?



Viên lão tướng ấy nói:



Tôi là Tống binh ở tại Ngẫu Đường quan họ Kim tên Tiết vâng lệnh Nhạc

Nguyên soái đến đây bảo giá chẳng dè vừa đến cửa dinh quân Phiên, bị

tướng Phiên chặn đánh, tôi bị thua chạy đến đây may gặp tướng quân nếu

không, chắc tính mạng tôi chẳng còn.



Hàn công tử nghe nói vội vàng xuống ngựa, nói:



- Thì ra ngài là Kim Tổng binh mà tôi không biết, quả thật tôi rất có lỗi.



Kim Tổng binh nói:



- Tướng quân nói sao vậy? Hãy cho tôi biết tên họ.



Hàn công tử đáp:



- Cha tôi làm Lưỡng Lang quan Nguyên soái, mẹ tôi là Đô Đốc Lương phu

nhân, còn tôi đây là con thứ hai tên Hàn Ngạn Trực, nay vâng lệnh cha

tôi lên Ngưu Đầu sơn để trao thư cho Nhạc Nguyên soái chẳng dè gặp ngài

nơi đây mà tôi không biết.



Kim Tiết nói:



- Thì ra công tử

đây mà tôi không biết nên thất lễ, nay tôi đã bị quân Kim rượt theo chạy không còn mặt mũi nào vào triều kiến thiên tử, vậy tôi có mang một đạo

bổn chương và một phong thư gửi cho em rể tôi là Ngưu Cao đây, tôi muốn

nhờ công tử làm ơn đem hộ cho tôi để tôi ở đây đóng binh chờ thánh chỉ,

không biết có được chăng?



Công tử đáp:



- Việc ấy thuận tiện lắm có gì không được?



Kim Tiết liền lấy bổn chương và văn thư trao cho Hàn công tử, chàng tiếp

lấy giấu trong mình rồi lấy thủ cấp Hồ Hãn treo dưới cổ ngựa quay lại

nói với Kim Tiết:



- Tôi xem con ngựa của tên Phiên này tốt lắm, sao ngài không đổi lấy mà dùng?



Kim Tiết nói:



- Chính tôi cũng nghĩ vậy.



Nói rồi đổi ngựa, đi theo công tử tiễn đưa. Khi đến ngã ba đường Kim Tiết gò cương lại, nói:



- Phía trước đây là núi Ngưu Đầu, dinh trại quân Phiên đóng dày khít nối

dài hơn mười dặm, xin công tử hãy bảo trọng. Hàn Ngạn Trực nói:



-

Xin Kim Tổng binh hãy đóng binh ngoài xa chờ thánh chỉ! Rồi Hàn công tử

một mình một ngựa xông vào dinh Phiên mở đường lên Ngưu Đầu sơn.