Nhạc Phi Diễn Nghĩa

Chương 42 : Hồi thứ bốn mươi hai

Ngày đăng: 08:33 19/04/20


Hàng loạt câu móc còn chưa kịp móc vào người Nhạc Vân thì chàng hét lên

một tiếng như sấm nổ, con ngựa xích thố vội tung mình nhảy phóc lên khỏi hầm, chàng thừa thế vung song chùy đánh dạt câu móc ra rồi giục ngựa

chạy mất.



Tên đầu đảng của bọn ăn cướp này chính là con thứ của

Lưu Dự tên là Lưu Nghê, khi gã bị Ngột Truật truy nã liền trốn đốn đây

tụ tập lâu la làm nghề bất lương.



Hôm ấy Lưu Nghê đang ngồi trên

núi trông chừng chợt thấy Nhạc Vân sa hầm vội hô quân bắt nhưng Nhạc Vân thoát khỏi, Lưu Nghê nhìn theo thấy chàng cưỡi con ngựa xích thố đẹp

quá, lòng tham nổi dậy vung đao dẫn lâu la đuổi theo.



Nhạc Vân

chạy ra khỏi cụm núi thì trời đã tối, chàng ngó vọng về phái xa có xóm

nhà ánh đèn leo lét, liền cho ngựa rảo bước lần đến.



Chàng đến một tòa nhà to lớn thấy thấy tên trang đinh từ trong nhà đi ra định đóng cửa ngõ lại. Nhạc Vân xuống ngựa nói:



- Tôi là khách đi đường, đến đây trời tối không nơi tá túc xin anh làm hơn cho tôi vào nghỉ nhờ một đêm.



Trang đinh nói:



- Viên ngoại nhà tôi là người nhân hậu lắm, song bây giờ người đã nghỉ

rồi, tôi không dám vào bẩm báo, vậy phiền quý khách tạm nghỉ ở căn phòng này nhé. Nhưng ngặt nỗi không có chăn chiếu gì cả.



Nhạc Vân đáp:



- Không hề gì đâu, miễn có chỗ nằm là tốt lắm rồi, nghỉ đỡ một đêm có gì

đáng ngại, chỉ lo con ngựa của tôi không biết làm sao đây?



Trang đinh nói:



- Việc ấy tiểu khách quan chớ lo, vì trong nhà cũng có nuôi ngựa, để tôi vào lấy cỏ mang ra đây cho nó ăn.



Nhạc Vân tạ ơn rồi hỏi thăm gia chủ là ai, trang đinh đáp:



- Nơi đây gọi là Củng gia trang, chủ tôi tên là Củng Chi tính tình lịch

thiệp ưa giao tiếp khách, phải chi tiểu khách đến sớm một chút thì chắc

được người hậu đãi lắm đấy, bây giờ thì trễ xin chịu cực một chút vậy.



Nhạc Vân nói:



- Được như vậy là tốt lắm rồi còn mong gì hơn nữa?



Nhắc việc Lưu Nghê dẫn lâu la rượt theo Nhạc Vân, nhưng con ngựa xích thố

của Nhạc Vân chạy mau quá không tài nào theo kịp, bóng tối lại dần dần

phủ xuống bao trùm cả vạn vật, Lưu Nghê hỏi lâu la:



- Phía trước đây là chỗ nào?



Lâu la bẩm:



- Dạ phía trước đây là Củng gia trang.



Lưu Nghê nghĩ thầm:



- Nghe đâu Củng Chi có đứa con gái đẹp lắm, tiện đây ta vào bắt đem về làm yểm trại phu nhân.



Nghĩ rồi truyền lệnh cho lâu la đánh vào Củng gia trang. Bọn trang đinh thất kinh chạy vào phi báo với Củng Chi. Củng Chi tập họp hết trang đinh ra

chống cự với Lưu Nghê, nhưng không chống cự nổi bị Lưu Nghê thôi thúc

lâu la bao vây đánh rất gắt. Trong cơn nguy cấp ấy Nhạc Vân giật mình

thức dậy vung song chùy chạy ra quát lớn:



- Loài ăn cướp ở đâu dám đến đây hoành hành? Hãy nạp mạng cho ta.



Vừa nói vừa vung chùy đánh tới tấp, Lưu Nghê chẳng kịp đề phòng bị Nhạc Vân đánh một chùy vỡ sọ chết tươi, lâu la thấy chủ trại chết rồi vội bỏ

chạy tán loạn, Nhạc Vân rượt theo đánh nát thây bảy tám tên lâu la nữa.

Củng Chi chạy theo đón Nhạc Vân trở lại, dắt chàng vào đến tận trung

đường và nói:



- Ân công đã giải cứu cho cả nhà tôi, xin cho biết quý tính danh để phòng ngày sau lo bề báo đáp.



Nhạc Vân nói:




Đánh được hồi lâu thì phóng qua phía trước,

vừa thấy quân Phiên đang vây chặt Ngưu Cao; Nhạc Vân vội vung chùy lướt

tới đánh quân Phiên, Ngưu Cao không biết Nhạc Vân là ai nên đưa giản

đánh tới. Nhạc Vân gọi lớn:



- Ngưu thúc phụ, hãy dừng tay, cháu là Nhạc Vân đây mà.



Ngưu Cao dừng tay bước lùi một bước hỏi:



- Cháu đến đây làm gì? Thôi hãy theo chú về núi.



Hai chú chú hiệp nhau đánh thốc ra khỏi dinh Phiên chạy thẳng về núi.



Đêm hôm ấy Ngột Truật ba lần bị thương tích, phần thì Nhạc Vân giết chết

binh tướng quá nhiều phần thì trong lòng thất đảm kinh tâm, vội sai chư

tướng chôn cất xác chết và tu bổ dinh trại.



Sáng hôm ấy, Nhạc Nguyên soái thăng trướng triệu tập chư tướng vào thương nghị, bỗng nghe quân giữ cửa bẩm:



- Có Ngưu tướng quân ở ngoài chờ lệnh.



Nhạc Nguyên soái liền cho vào. Ngưu Cao vào quỳ xuống bẩm:



- Tôi xin phục lệnh.



Nhạc Nguyên soái hỏi:



- Ngươi phục lệnh chi?



Ngưu Cao nghĩ thầm:



- "Ta đang ngủ nơi mộ địa, không biết ai xui khiến chạy xuống núi đánh

với quân Phiên lại gặp công tử rồi dắt nhau về đây chứ có ai sai bảo ta

đâu mà ta phục lệnh!"



Nghĩ rồi lại nói:



- Chỉ vì tôi nghe cháu nó đến đánh vào dinh Phiên nên phải xuống núi cứu nó đem về, hiện nó còn đang đứng ngoài chờ lệnh.



Bấy giờ Nhạc Nguyên soái mới hay Ngưu Cao đã xuống núi đánh với quân Phiên

nên bước xuống đỡ Ngưu Cao dậy rồi truyền cho Nhạc Vân vào.



Nhạc Vân vào quỳ lạy, Nhạc Nguyên soái bảo làm lễ ra mắt mấy vị thúc phụ rồi hỏi:



- Sao con không ở nhà học hành lại đến đây làm gì?



Nhạc Vân liền đem việc Phiên tướng đến toan bắt gia quyến bị chàng giết

chết, thuật rõ đầu đuôi. Nhạc Nguyên soái lại hỏi qua việc đi đường,

Nhạc Vân kể việc đi lộn đường gặp Quan Linh, rồi đến việc giết Lưu Nghê

cùng việc nạp sính lễ con gái nhà họ Củng đầu đuôi bẩm lại không sót mảy may. Nhạc Nguyên soái thấy con mình đã nên trang tuấn kiệt mừng lắm,

bảo và hậu dinh an nghỉ.



Hôm sau Nhạc Nguyên soái thăng trướng,

sau khi chư tướng làm lễ tham kiến, Nhạc Nguyên soái sai Trương Bảo sắm

sửa cơm khô và thắng ngựa cho sẵn sàng, đoạn kêu Nhạc Vân vào truyền

lệnh:



- Nay cha sai con qua Kim Môn trấn đem văn thư này trao cho

phó Tổng binh bảo người phải lập tức đem binh đến đây phá quân Phiên gấp để bảo hộ thánh giá trở về Kim Lăng. Việc này rất cần kíp, con phải đi

cho nhanh và về cho chóng.



Nhạc Vân tuân lệnh lãnh văn thư từ biệt cha bước ra khỏi dinh xách song chùy tung minh lên ngựa nhắm Hà Diệp

lãnh thẳng xuống.



Vừa đi Nhạc Vân vừa suy tính:



- "Muốn không đi nhầm đường phải ra ngả dinh Hồ Hãn mới được".



Nghĩ rồi múa song chùy xông tới, đánh thẳng vào dinh Phiên. Bọn lính Phiên

hoảng loạn chạy ra thì thấy một tiểu tướng vừa vung chùy vừa hét:



- Loài Phiên nô, hay xem song chùy của ta đây!