Nhạc Phi Diễn Nghĩa

Chương 49 : Hồi thứ bốn mươi chín

Ngày đăng: 08:33 19/04/20


Khi Nhạc Vân cùng Trương Hiến ra khỏi dinh. Nhạc Nguyên soái ngồi một

mình trong lòng buồn bã nằm dựa thành ghế ngủ thiếp đi bao giờ không hay biết. Bỗng thấy quân tiểu hiệu chạy vào báo:



- Có Dương lão gia đến thăm.



Nhạc Nguyên soái nghĩ thầm:



- Tại sao lại có Dương lão gia đến thăm ta trong giờ phút này?



Nhạc Nguyên soái nhìn ra ngoài quả nhiên trông thấy một người đi vào đầu đội kim khôi, mình mang kim giáp, mặt vuông tai lớn râu năm chòm suông đuột tướng mạo oai phong khí phách hơn người.



Người ấy bước vào chào hỏi Nhạc Nguyên soái rồi phân ngôi chủ khách ngồi tề chỉnh nói:



- Tôi là Dương Kiển có đứa cháu huyền tôn tên Dương Tái Hưng bị lưu lạc

nơi đây nên phải gửi gắm cho Nguyên soái xin thu dụng nó làm bộ hạ để nó có dịp lập công danh hậu thế. Được như vậy tôi lấy làm cảm kích vô

cùng.



Nhạc Nguyên soái nói:



- Tôi rất mến trọng Dương Tái

Hưng và có lòng ấy đã lâu ngặt vì võ nghệ y cao cường tôi không thắng y

nổi thì làm sao thu phục được?



Dương Kiển nói:



- Thương pháp của dòng họ Dương lợi hại lắm, chỉ có ngón sát thủ giản mới trừ được,

để tôi truyền lại cho Nguyên soái để thu phục hắn mới được.



Nói

rồi liền đứng dậy cầm thương nơi tay, Nhạc Nguyên soái cũng cầm thương.

Hai người đánh với nhau hơn mấy hiệp, bỗng Dương Kiển bỏ chạy dài. Nhạc

Nguyên soái đuổi theo, Dương Kiển tay tả cầm thương quay mình lại trở

thương đâm ngay giữa bụng Nhạc Phi, Nhạc Phi đưa thương ngăn đỡ, Dương

Kiển tay trái rút giản ra, nói lớn:



- Hãy nhớ lấy cái ngón này nhé.



Vừa nới vừa nhắm ngay lưng Nhạc Nguyên soái vụt một giản, Nhạc Nguyên soái

té nhào xuống ngựa giật mình thức dậy mới hay mình vừa chiêm bao, trong

lòng lấy làm lạ liền lấy thương giản lén tập ngón ấy cho thuần thục.



Sáng hôm sau Nhạc Nguyên soái cũng ra binh y như thường lệ. Dương Tái Hưng

cũng dẫn binh xuống núi, hai người không nói chi cả cứ việc vung thương

đánh vùi nhau hơn mấy mươi hiệp, Nhạc Nguyên soái giả thua quay ngựa

chạy dài, Dương Tái Hưng cả cười:



- Sao hôm nay ngươi dở quá vậy?



Vừa nói vừa giục ngựa đuổi theo, Nhạc Nguyên soái quay nhanh ngựa lại tay

phải vung thương nhắm ngay giữa bụng Dương Tái Hưng đâm thẳng, Tái Hưng

đưa thương ngăn đỡ không kịp đề phòng nên bị Nhạc Nguyên soái lẹ tay rút cây giản vụt nhằm lưng. Tuy rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ cho Dương Tái

Hưng trật yên té nhào xuống ngựa.



Nhạc Nguyên soái vội nhảy xuống ngựa hai tay đỡ Dương Tái Hưng dậy và ôn tồn nói:



- Bổn soái cam chịu lỗi với tướng quân, xin hãy lên ngựa chúng ta cùng đánh lại.



Dương Tái Hưng hổ thẹn trăm chiều vội quỳ xuống nói:



- Nguyên soái quả nhiên võ thuật cao cường, tôi đành phải cam tâm kính phục và tình nguyện quy hàng.



Nhạc Nguyên soái nói:



- Nếu tướng quân bằng lòng ra phò nhà Tống thì tôi nguyện kết nghĩa huynh đệ với tướng quân.



Dương Tái Hưng khiêm nhường đáp:



- Tôi tình nguyện theo Nguyên soái cầm cương, hầu roi cũng đủ rồi dám đâu làm quá phận?



Nhạc Nguyên soái không chịu quyết kết nghĩa anh em cho bằng được, nên hai người cùng lạy nhau tám lạy kết dây thân hữu.



Xong rồi, Dương Tái Hưng nói:



- Xin Nguyên soái hãy về dinh trước, đệ còn phải lên núi thu gom binh mã và lương thảo rồi mới về sau.



Nhạc Nguyên soái trở về dinh, Dương Tái Hưng trở lên núi tập trung hết lâu

la tuyên bố phò nhà Tống rồi truyền chở hết lương thảo xuống núi, đoạn

nổi lửa đốt sạch dinh trại.



Dương Tái Hưng dẫn lâu la vào ra mắt Nhạc Phi, ai nấy đều mừng rỡ, Nhạc Phi truyền dọn tiệc, tướng sĩ cùng nhau ăn mừng.



Sáng hôm sau Nhạc Nguyên soái truyền lệnh kéo quân về triều đình tấu hiệp.

Ba quân, chư tướng mừng rỡ reo vang kéo đi rầm rộ. Khi đi đến Giang Châu bỗng thấy Hàn Nguyên soái sắm thuyền đón sẵn đại binh của Nhạc Nguyên

soái xuống thuyền đưa qua đại giang.



Đại binh qua khỏi sông, Hàn

Nguyên soái lưu giữ Nhạc Nguyên soái ở lại đó ba ngày nghỉ ngơi rồi mới

chia tay, Nhạc Nguyên soái trở về kinh.



Khi đi gần đến Lâm An bỗng nghe quân thám tử phi



báo:



- Bọn thủy khấu Thích Phương dẫn binh đến phá Lâm An rất nguy cấp.



Nhạc Nguyên soái bèn truyền lệnh đóng binh tại Giáp Thành rồi sai Dương Tái Hưng dẫn ba nghìn binh mã gấp rút đi ứng cứu.



Dương Tái Hưng nhận lệnh dẫn quân ra đi, vừa đi được nửa đường bỗng gặp đại

binh mã của Thích Phương kéo đến như ong. Dương Tái Hưng không để cho

quân của Thích Phương đồn trú cứ việc vung thương lướt tới đánh, bên kia Thích Phương cũng đưa thương đón đỡ.



Thích Phương lớn tiếng hỏi:



- Ngươi là ai dám cản đường ta?



Dương Tái Hưng đáp:



- Loài cường đạo, ta cho ngươi biết rằng ta chính là thủ hạ của Nhạc

Nguyên soái, Đại tướng Dương Tái Hưng là ta, còn ngươi tên chi hãy xưng

danh để rồi từ giã đời.


Nguyên soái đi cũng được, nhưng hãy cho đệ đi với.



- Được, Ngưu đệ sẽ cùng đi với ta.



Rồi ai về dinh nấy, qua hôm sau Nhạc Nguyên soái thăng trướng thay y phục

văn quan, chư tướng đều tham kiến đủ mặt. Nhạc Nguyên soái sai Thang

Hoài và Thi Toàn tạm tạm giữ chưởng ấn, Ngưu Cao cùng đi với Nguyên

soái, còn Dương Tái Hưng theo sau tiếp ứng.



Nhạc Nguyên soái lại gọi công tử Nhạc Vân đến dặn:



- Con cũng phải theo, nhưng ẩn mặt, chờ có xảy việc gì bất trắc sẽ ra tiếp ứng.



Nhạc Vân vâng lệnh đi ngay, Nhạc Nguyên soáicùng Ngưu Cao lên ngựa, Trương

Bảo đi bộ theo sau, chư tướng đưa ra khỏi thành mới trở lại. Ba người

nhắm Đông Nhĩ Mộc trại thẳng tới.



Khi Vương Tá hay tin Nhạc Nguyên soái đến, vội vã ra ngoài trại nghênh tiếp, Nhạc Nguyên soái xuống ngựa vào đến đại dinh. Sau khi làm lễ xong, quân sĩ dâng trà, Nhạc Nguyên

soái vừa uống trà vừa nói:



- Hiền đệ có lòng nghĩ tưởng đến ngu huynh, thật ngu huynh cảm kích vô cùng.



Vương Tá nói:



- Ngu đệ vẫn một lòng kính trọng tôn huynh, nhưng không biết làm cách nào phải mời tôn huynh ăn uống chơi để tỏ tấm lòng của mình cho tôn huynh

rõ.



Yến tiệc đã bày sẵn, Vương Tá mời Nhạc Nguyên soái ngồi lại ăn uống với nhau, Ngưu Cao ở ngoài nói nhỏ với Trương Bảo:



- Ngươi hãy ở ngoài này trông coi mấy con ngựa cho tử tế để ta vào trong bảo hộ cho Nguyên soái.



Nói rồi chạy thẳng vào trong lớn tiếng nói:



- Sao không thấy mời tôi ăn uống gì cả vậy?



Vương Tá trông thấy tướng mạo Ngưu Cao trong lòng hơi khiếp đảm. Nhạc Nguyên soái nhanh miệng giới thiệu:



- Hắn là gia tướng của ngu huynh tên là Ngưu Cao, tính tình hắn lỗ mãng lắm, mong hiền đệ chớ chấp hắn làm chi.



Vương Tá sai quân mang rượu thịt và đồ điểm tâm ra, Ngưu Cao nói:



- Tôi ngồi trong này ăn uống được không?



Vương Tá nói:



- Được, cứ việc ngồi đó ăn uống tự nhiên.



Ngưu Cao ăn rất nhanh rồi bưng bầu rượu uống hết một hơi, đứng phắt dậy bước lại hầu sát bên Nhạc Nguyên soái.



Cuộc rượu đến đây, Nhạc Nguyên soái đứng dậy nói với Vương Tá:



- Tửu lượng ngu huynh kém lắm, xin phép kiếu vậy.



Vương Tá nói:



- Sao tôn huynh lại làm vậy? Rượu chưa uống bao nhiêu đã vội kiếu từ thì

mất vui rồi. Đệ muốn dâng một cuộc vui cho tôn huynh bằng cách bảo một

người ra đây múa cây lang nha bổng giúp vui, tôn huynh có bằng lòng

không.



Nhạc Nguyên soái nói:



- Thế thì hay lắm, hãy gọi hắn ra đây múa thử xem.



Vương Tá liền sai tả hữu gọi Ôn Kỳ ra, Ôn Kỳ chạy ra cúi đầu vái một cái rồi đứng sang bên.



Vương Tá nói:



- Nhạc Nguyên soái muốn ngươi múa một hồi lang nha bổng cho thật hay, nếu ngươi làm vừa lòng Nguyên soái ta sẽ trọng thưởng.



Ôn Kỳ nói:



- Để đem hết tài năng ra biểu diễn cho Nguyên soái xem, tôi xin phép dẹp hết bàn ghế cho rộng rãi tôi mới có thể múa được.



Vương Tá cũng phụ họa:



- Hắn nói đúng đấy, nếu để bàn ghế chật chội hắn múa sao được?



Nhạc Phi gật đầu:



- Hiền đệ nói đúng, hãy truyền dọn dẹp bàn ghế cho hắn biểu diễn.



Vương Tá sai tả hữu dẹp bàn ghế qua một bên. Ôn Kỳ vung cây lang nha bỏng

múa tít, ban đầu hắn múa còn xa rồi dần dần xích sát trước mặt Nhạc

Nguyên soái Ngưu Cao thấy vậy rút giản ra bước tới hét lớn:



- Hãy dãn ra.



Ôn Kỳ chỉ dãn ra trong giây lát rồi lại áp sát Nhạc Nguyên soái như lúc

nãy. Ngưu Cao phải nạt luôn đôi ba phen, Ôn Kỳ không ra tay được tức

giận dừng tay lại nói:



- Sao tướng quân cứ la lối hoài làm sao tôi múa cho hay được.



Ngưu Cao cười gằn nói:



- Xe tơ một sợi sao cho nên chỉ, một cây sao cho nên rừng? Múa một mình làm sao hay nổi? Để ta múa với ngươi chắc là hay hơn.



Vừa nói vừa vung giản nhảy ra múa, chạm với cây roi của Ôn Kỳ kêu chan

chát. Ôn Kỳ càng giận dữ hơn nữa, muốn đánh Ngưu Cao một roi cho nát óc

mới hả dạ, ngờ đâu song giản của Ngưu Cao .vô cùng lợi hại, chàng hất

vạt cây lang nha bổng ra rồi dáng cho một giản, Ôn Kỳ ngã ngửa chết

tươi.



Tình huống đã thay đổi, Vương Tá thấy vậy ném chén rượu

xuống đất làm hiệu lệnh rồi bỏ chạy ra sau. Lập tức mấy trăm lực sĩ từ

bên ngoài ào vô một lượt vây chặt lấy Nhạc Phi và Ngưu Cao.