Nhạc Phi Diễn Nghĩa

Chương 51 : Hồi thứ năm mươi mốt

Ngày đăng: 08:33 19/04/20


Điền Tư Trung lãnh rượu và lương thảo chở đầy mấy xe, chọn mấy tên phu

xe lực lưỡng sai đẩy thẳng ra Đàn Châu yên trí rằng đã được thượng thư

Tần Cối niêm phòng kỹ lưỡng.



Quân vào phi báo, Nhạc Nguyên soái

liền sai người ra nơi Thủy Khấu mời Hàn Nguyên soái vào thành cùng ra

tiếp Thánh chỉ rồi truyền đem ngự tửu để tại giáo trường.



Nhạc

Nguyên soái thấy quân sĩ quá đông mà chỉ có ba trăm hũ ngự tửu không

thấm vào đâu, nên sai người đi mua thêm rượu thường về pha thêm vào. Còn Ngưu Cao ở trong dinh nghe nói có ngự tửu đem đến vui mừng khôn xiết.

Nghĩ thầm: "Nghe nói ngự tửu ngon lắm, để ta đến xem cho biết.



Nghĩ rồi đi một mình ra đến giáo trường. Khi tiến đến gần mấy xe rượu, mùi rượu xông ra nức mũi, chàng chép miệng lẩm bẩm:



- Ồ rượu thơm quá nhỉ! Thôi, để ta khui thử một vò ngự tửu ra xem sao.



Nói rồi cạy chỗ niêm phong bật nắp ra, hơi rượu từ trong thoát ra xông vào

mũi, Ngưu Cao cảm thấy xây xẩm nhức đầu, chàng nói một mình:



- Rượu sao khác thường quá vậy?



Vừa quay đầu lại chợt thấy một tên phu xe đứng phía sau lưng, Ngưu Cao nói:



- Mi muốn uống rượu không?



Tên phu xe cũng là tay bợm rượu đang thèm nhỏ dãi nghe nói, hắn khoái chí đáp:



- Nếu lão gia cho uống, tôi cám ơn lắm!



Ngưu Cao nói:



- Không có chén bát chi hết làm sao múc ra?



Tên xa phu vừa thò tay vào lưng vừa nói:



Tôi có cái bầu sẵn đây.



Ngưu Cao lấy bầu thò vào hũ múc đầy một bầu trao cho hắn và nói:



- Ngươi hãy uống đi rồi ta cho thêm một bầu nữa.



Tên phu xe cúi đầu:



- Dạ, cám ơn lão gia.



Rồi tiếp lấy hai tay kê miệng vào bầu rượu, hắn uống một hơi hết sạch, ngờ

đâu rượu vừa vào khỏi cổ, hắn xây xẩm mặt mày ngã nhào xuống đất giãy

đành đạch, máu từ trong cửu khiếu trào ra rồi tắt thở.



Ngưu Cao thấy thế vừa thất kinh vừa giận dữ, chàng hằn học:



- Chúng ta đây vào ra sinh tử, lập công như vậy mà lão hôn quân lại đem thuốc độc quyết hãm hại là nghĩa lý gì.



Ngưu Cao vừa nói vừa rút song giản đập vỡ tan tành ba trăm hũ ngự tửu. Quân

sĩ vội vàng chạy vào phi báo cho Nhạc Nguyên soái hay. Nhạc Nguyên soái

bèn truyền đòi Ngưu Cao vào.



Ngưu Cao chạy vào nghiến răng nói:



- Xin Nguyên soái hãy bắt khâm sai chém quách đi, rồi về kinh hỏi lão hôn quân thử tại sao lão lại đem thuốc độc đến đây sát hại chúng ta?



Nhạc Nguyên soái ngạc nhiên hỏi:



- Thuốc độc ở đâu?



- Ba trăm hũ ngự tửu chính là ba trăm hũ thuốc độc đấy.



- Tại sao Ngưu đệ biết ngư tửu có thuốc độc?



Ngưu Cao nói:



- Tôi múc cho tên phu xe một bầu, hắn vừa uống vào khỏi cổ là trào máu chết tươi nên tôi giận đập bể nát hết rồi.



Nhạc Nguyên soái lại hỏi:



- Ngưu đệ có để lại hũ nào làm tang chứng không?



Ngưu Cao lắc đầu:



- Không còn hũ nào cả!



Nhạc Nguyên soái giận quá hét kẻ tả hữu đem Ngưu Cao ra chém. Hàn Nguyên soái vội can:



- Nếu Ngưu tướng quân không đập vỡ mấy trăm hũ rượu ấy thì bọn ta đây bị chết hết rồi.



Điền Tư Trung cũng nói:



- Chẳng những Nguyên soái bị hại mà thôi, luôn cả tôi cũng không còn, vì

thế Ngưu tướng quân đã không có tội mà lại còn có công nữa, xin Nguyên

soái thứ dung.



Nhạc Nguyên soái nói:



- Có nhị vị khuyên can, tôi phải vị tình tha hắn, nhưng nhất định tôi không thể dùng hắn được nữa.



Nói rồi sai quân mở trói cho Ngưu Cao và đuổi đi lập tức



Ngưu Cao nói:



- Tôi chỉ muốn theo Nguyên soái thôi, chứ không muốn đi đâu hết.



Nhạc Nguyên soái nói:



- Không thể được, ta đã bảo là ta không dùng ngươi nữa, hãy đi cho khuất mắt ta lập tức.



Ngưu Cao nài nỉ mãi, Nhạc Nguyên soái vẫn một mực xua đuổi, cực chẳng đã Ngưu Cao phải lên ngựa ra đi.



Khi Ngưu Cao đi rồi, Nhạc Nguyên soái hỏi Điền Tư Trung:



- Rượu ấy gốc ở nha môn nào vậy?



Điền Tư Trung đáp:



- Rượu ấy gốc tại Công Bộ, song phải giải đến cho Lễ Bộ niêm phong, chẳng dè bừa ấy Tần đại nhân mắc việc không có ở nhà, phải để rượu tại đó một đêm, qua bữa sau Tần đại nhân niêm phong tử tế giao cho tôi giải ra đây Dọc đường giữ gìn cẩn thận không dám sơ xuất.



Nhạc Nguyên soái nói:




Nghĩ rồi vật con trâu

xuống dùng dao xẻ thịt lấy củi khô đốt lửa lên nướng ăn một bụng no

căng. ăn vừa xong, bỗng thấy tên tiểu đồng chạy xuống gọi:



- Thầy bảo tôi xuống kêu sư huynh về cho mau.



Ngưu Cao trở về động ra mắt lão tổ, lão tổ nói:



- Ngươi đã theo ta tu hành sao còn lén xuống núi sát sinh như vậy? Thôi

ta không thể dùng ngươi được nữa. Hãy trở về chốn cũ giúp Nhạc Phi đặng

bắt Dương Ma lập công.



Ngưu Cao nói:



- Tôi không đi đâu.



Lão tổ hỏi:



- Tại sao?



Ngưu Cao gãi đầu bứt tóc nói:



- Khôi giáp, yên lạc và đồ binh khí của tôi, thầy quăng hết xuống giếng,

còn con ngựa của tôi thầy cũng thả chạy đâu mất, thì làm sao tôi ra trận cho được?



Lão tổ bảo:



- Vậy ngươi hãy theo ta đây.



Ngưu Cao liền theo gót lão tổ ra chỗ giếng hôm trước. Lão tổ nhìn xuống giếng lớn tiếng nói:



- Hãy đem binh khí và đồ vật của Ngưu Cao ra đây cho mau.



Nói vừa dứt lời, bỗng thấy từ dưới giếng nhảy lên một con quái vật dị kỳ

đem hết yên giáp cùng song giản dâng cho Lão tổ. Lão tổ nhận lấy trao

cho Ngưu Cao, con quái ấy nhảy ùm xuống giếng.



Ngưu Cao thấy vậy nói:



- Té ra con quái này là của thầy nuôi để giữ đồ vật sao?



Lão tổ gật đầu rồi giơ tay chỉ lên đỉnh núi hô lên một tiếng và ngoắc tay

mấy cái, tự nhiên con ngựa của Ngưu Cao ở đâu không biết hí vang lên rồi chạy bay xuống.



Ngưu Cao vội bắt ngựa tra yên cương vào rồi mặc khôi giáp quì trước mặt Lão tổ thưa:



- Thầy giỏi quá, vậy nay đệ tử ra trận xin thầy cho đệ tử một vài món bảo bối cho đáng cái công đệ tử ở đây tu luyện bấy nay.



Lão tổ liền thò tay vào túi lấy ra một mũi tên nho nhỏ trao cho Ngưu Cao, Ngưu Cao đưa hai tay tiếp lấy và nói:



- Một mũi tên nhỏ xíu thế này thì dùng để làm gì?



Lão tổ cười đáp:



- Tuy nó nhỏ nhoi nhưng công dụng của nó rất thần tình. Khi nào ngươi

thấy kẻ nào đi trên mây, cứ việc ném mũi tên ấy ra thì người ấy chết

ngay vì mui tên này gọi là xuyên vân tiễn.



Ngưu Cao lại nài nỉ:



- Một món ấy cũng chưa thấm vào đâu, xin thầy cho đệ tử thêm vài món nữa.



Lão tổ lại thò tay vào túi lấy ra một đôi giày rơm trao cho Ngưu Cao.



Ngưu Cao cầm đôi giày rơm cười ngất nói:



- Đệ tử đâu phải là đàn bà ở cữ đâu mà dùng thứ này?



Lão tổ nghiêm sắc mặt bảo:



- Ngươi chớ vội khinh thường, giày này gọi là Phá Lãng Lý đó, hễ mang nó

vào thì chạy trên mặt nước cũng như chạy trên đất bằng vậy. Sở dĩ ta cho ngươi đôi giày ấy là vì Dương Ma nguyên là con thủy thú ở trên trời hạ

giáng, nếu không có đôi giày này không tài nào bắt được.



Ngưu Cao gật đầu đáp:- Nếu vậy thì quả là món bảo bối vô cùng quí giá, thầy còn món gì nữa xin cho thêm vài món.



Lão tổ nói:



- Ta chẳng còn món gì nữa, chỉ còn có hai viên thuốc linh đơn, ta sẽ cho

ngươi nốt để ngươi dùng một viên cứu Nhạc Phi, còn một viên hãy cất kỹ,

ngày sau sẽ có việc dùng.



Nói rồi thò tay vào túi áo lấy ra một cái hồ lô nhỏ trút lấy hai viên thuốc trao cho Ngưu Cao, Ngưu Cao tiếp lấy và nói:



- Nay đệ tử không biết đường về, xin thầy cho đạo đồng theo chỉ đường cho.



Lão tổ nói:



- Không cần, ngươi cứ việc lên ngựa rồi nhắm mắt lại tự nhiên sẽ đến.



Ngưu Cao vâng lời tung mình nhảy lên ngựa rồi nhắm nghiền đôi mắt lại, bỗng nghe lão tổ hét to:



- Lên?



Con ngựa vùng bay bổng lên không trung, Ngưu Cao cứ nhắm mắt, lắng nghe hai bên tai gió thổi ù ù. Độ nửa canh giờ sau con ngựa bay chậm dần. Ngưu

Cao lại nghe có tiếng người đọc thần chú:



- "Trị Nhựt công tào Đinh giáp thần tướng, hãy giáng hạ cho mau nghe ta truyền pháp lệnh".



Lại nghe tiếng bắt ấn bồm bộp, Ngưu Cao mở mắt ra thì con ngựa cũng vừa hạ

xuống một đỉnh núi. Chàng trông thấy một lão đạo sĩ đứng trên đài đang

làm phép, liền nhảy xuống ngựa phi thân lên đài.



Lúc ấy Dư Thượng

Van đang tay bắt ấn miệng niệm phù chú, bỗng thấy một tướng quân mặt mày đen đũi, ngỡ là Hắc Hổ, Triệu Huyền Đàn giáng hạ nên gõ tấm lệnh bài hô to:



- Thần tướng hãy tức tốc xuống Đàn Châu lấy thủ cấp Nhạc Phi đem về đây cho ta, không được trái lệnh.



Ngưu Cao đã không vâng pháp chỉ mà đánh cho một giản khiến Thượng Văn chết

tươi, rồi cắt lấy thủ cấp xuống đài, đoạn nhảy lên ngựa nhắm Đàn Châu

chạy về.



Nghe trên đài có tiếng động bọn lâu la liền chạy lên xem

thì thấy Dư Thượng Văn chỉ còn cái xác không đầu chúng liền chia nhau đi tìm mà không thấy vội chạy về phi báo cho Dương Ma hay, Dương Ma giận

quá, truyền đem thây chôn cất và điều tra cho ra kẻ gian tế nào đã lén

đến giết Dư Thượng Văn.