Nhạc Phi Diễn Nghĩa

Chương 52 : Hồi thứ năm mươi hai

Ngày đăng: 08:33 19/04/20


Khi Ngưu Cao về đến Đàn Châu thẳng vào soái phủ, ra mắt Nhạc Nguyên soái.



Nhạc Nguyên soái mừng mừng, tủi tủi hỏi:



- Lâu nay Ngưu đệ trú ngụ ở đâu?



Ngưu Cao đáp:



- Đệ đi hết đông tây, đi cùng các xứ nhưng không xứ nào dung thân được

nên mới trở về đây, rồi đem việc Dư Thượng Văn bị chàng đánh chết và

dâng thủ cấp lên.



Nhạc Nguyên soái nghe nói lòng nghi hoặc, bèn viết một phong thư sai Ngưu Cao đem qua trao Hàn Nguyên soái và dặn:



- Ngưu đệ hãy sang đó tạm giúp cho Hàn Nguyên soái ít ngày, lúc nào có việc ta sẽ gọi về.



Ngưu Cao nhận bức thư, từ giã Nhạc Nguyên soái lên ngựa thẳng qua thủy trại ra mắt Hàn Nguyên soái và dâng thư.



Hàn Nguyên soái mở thư ra xem mới hay Nhạc Nguyên soái muốn nhờ mình dò hỏi xem thời gian qua, Ngưu Cao đi đâu và làm gì cho biết, vì vậy Hàn

Nguyên soái vội sai quân sĩ dọn tiệc rượu khoản đãi Ngưu Cao.



Sau đó Hàn Nguyên soái nói với Ngưu Cao:



- Ta xem tướng quân đáng mặt anh hùng nghĩa khí nên muốn kết nghĩa đệ huynh, xin tướng quân chớ chối từ.



Ngưu Cao đáp:



- Tôi đâu dám?



Hàn Nguyên soái nắm tay nói:



- Người cùng Nhạc Nguyên soái vẫn là anh em, thì ta đây cũng vậy, khiêm nhường làm chi?



Nói rồi sai tả hữu dọn bàn hương án ra kết nghĩa cùng Ngưu Cao, đoạn Hàn Nguyên soái bằng giọng thân mật hỏi:



- Vì lý do gì Ngưu đệ lại bỏ đi một thời gian lâu như vậy? Trong thời gian ấy Ngưu đệ có gặp được kỳ duyên gì không?



Ngưu Cao đem việc đập ngư tửu, bị Nhạc Nguyên soái đuổi đi rồi được gặp thần tiên thu làm học trò, cho bảo bối, đầu đuôi kể hết cho Hàn Nguyên soái

nghe.



Hàn Nguyên soái nói:



- Ngưu đệ nói vậy ta cũng đệ hãy thực hiện cho ta xem thử.



Ngưu Cao liền lấy đôi giày rơm mang vào rồi cùng đi với Hàn Nguyên soái ra

khỏi trại nhẩy xuống sông, quả nhiên Ngưu Cao đi chạy trên mặt nước như

đi trên đất bằng. Hàn Nguyên soái mừng rỡ nghĩ thầm:



- "Nay Tống Triều có một dị nhân như vậy thì lo chi không phá nổi Dương Ma?"



Rồi Hàn Nguyên soái viết thư phúc đáp cho Nhạc Nguyên soái hay.



Sáng hôm sau Ngưu Cao vào bẩm với Hàn Nguyên Đệ đến đây chưa có công lao gì

mà ở không hoài không chịu nổi, xin Nguyên soái cho đi tuần hồ.



Hàn Nguyên soái chấp thuận cho đi; Ngưu Cao ngồi trên chiếc thuyền nhỏ với

mười hai tên quân đi tuần tiễu dọc theo mé hồ. Vừa gặp đạo thủy quân của Dương Ma là Nguyên soái Cao Lãnh Long dẫn ba chiến thuyền đang đi tuần

hồ.



Ngưu Cao ngó thấy liền lấy đôi giày rơm mang vào nhảy xuống nước chạy thẳng tới gần thuyền giặc.



Cao Lãnh Long thấy Ngưu Cao đi trên mặt nước thì ngỡ là thần Hồ linh hiển,

vội quì xuống trước mũi thuyền, cúi đầu vừa lạy vừa vái:



- Đệ tử là Cao Lãnh Long, ngửa trông thần minh phù hộ, xin sẽ lập đàn cúng tế!



Ngưu Cao trầm giọng nói:



- Để ta phò hộ cho.



Vừa nói, vừa vung giản đánh nát đầu Cao Lãnh Long rồi ra sức đánh chết vô

số quân thủy thủ vứt quăng xuống nước. Mấy chiếc thuyền phía sau thấy

vậy hoảng hốt quay về phi báo, còn Ngưu Cao thì kêu quân thủy thủ của

mình đoạt mấy chiến thuyền của địch chèo thẳng về trại báo công.



Hàn Nguyên soái mừng rỡ, ghi công cho Ngưu Cao rồi sai người tin cho Nhạc Nguyên soái hay. Nhạc Nguyên soái nghĩ thầm:



- "Nếu để hắn ăn quen, rủi quân giặc nó dùng súng bắn chết thì nguy".



Nghĩ rồi, sai người qua thủy trại kêu Ngưu Cao về.



Nói về quân sĩ của Cao Lãnh Long hớt hải chạy về phi báo với Dương Ma:



- Nguy tai rồi đại vương ôi? Cao Nguyên soái đi tuần hồ đã bị Tống tướng đánh chết rồi.



Dương Ma nghe báo thất kinh than thầm:



- "Nay Tống Triều bỗng nhiên mọc ra một dị nhân như vậy biết liệu sao bây giờ?"



Lúc ấy có phó quân sư là Dương Thượng Kính bước ra tâu:



- Tôi có phép đằng vân giá vũ, để đêm nay tôi qua Đàn Châu lấy đầu Nhạc

Phi đem về đây để báo thù cho anh tôi và làm cho chúa công đỡ buồn

phiền!



Dương Ma mừng rỡ chấp thuận ngay. Đêm ấy Dương Thượng Kính

lấy ra một tấm điều phách trải dưới đất rồi ngâm nước làm phép, đoạn

đứng lên đọc thần chú lâm râm; tức thì tự nhiên bay bổng lên không trung nhắm Đàn Châu thẳng tới.



Dương Thượng Kính đến Đàn Châu trời vừa

sẩm tối gặp lúc Ngưu Cao vừa ở bên dinh Hàn Nguyên soái mới về. Trong

bóng tối lờ mờ chàng nhìn lên trời trông thấy một vầng mây bay qua lượn

lại, chàng nghĩ thầm:



- "Lạ thật, nếu quả là mây trước gió thì bay

đi một lèo chứ sao lại bay qua lượn lại? Hay là có người đằng vân như

lời thầy ta bảo chăng? Thôi để ta thử mũi tên "xuyên vân tiễn" này xem

sao".



Nghĩ rồi rút tên ra ném đại lên không trung, tức thì một

tiếng rú thất thanh vang lên rồi một xác người rớt xuống đất. Ngưu Cao

nhảy đến rút mũi tên lại, thấy người ấy còn sóng liền xách cổ đem vào

nạp cho Nhạc Nguyên soái.



Nhạc Nguyên soái hỏi ra mới biết là Dương Thượng Kính, vội sai quân đem ra ngoài thành chém đầu bêu lên làm lệnh. Bên kia, quân thám tử trông thấy chạy về báo với Dương Ma.



Dương Ma kinh hãi, nhóm hết chư tướng thương nghị. Khuất Nguyên Công tâu:



Xin chúa công hãy cho triệu Trường Sa Vương La Diên Khánh về, vì tôi đã lập sẵn một trận đồ chỉ chờ cho đủ mật chư tướng là quyết hơn thua một

trận.



Dương Ma nghe tâu liền hạ chỉ điều động binh mã các nơi về rất đông đảo.



Nhắc lại chuyện Vương Tá, từ ngày đem gia quyến về, trong lòng cảm niệm tấm

lòng tốt của Nhạc Nguyên soái nên định sang Tây Nhĩ Mộc trại rủ Nghiêm

Kỳ đến đầu Tống để đáp đền ân nghĩa cho Nhạc Nguyên soái.



Khi sang đến nơi, ra mắt xong rồi, Vương Tá bắt đầu vào chuyện.



- Ta xét thấy Nhạc Phi đáng bậc anh hùng nghĩa khí, còn Dương Ma là kẻ

tiểu nhân tàn bạo chắc chắn y không làm gì nên sự nghiệp. Chi bằng chúng ta cùng đầu Tống theo Nhạc Nguyên soái có lẽ tương lai chúng ta xán lạn hơn, chẳng biết ý kiến tôn huynh nghĩ sao?



Nghiêm Kỳ nói:


- Xin các ngươi vào bẩm báo với Nguyên soái rằng, có Dương Khâm và Ngũ Thượng Chí đến cầu ra mắt:



-Quân sĩ vội vã chạy vào phi báo. Nhạc Nguyên soái bèn truyền lệnh mời vào

soái phủ, quân sĩ vâng lệnh ra mở cửa thành mời hai người vào.



Hai người vào làm lễ ra mắt rồi bẩm:



- Hai tôi là Dương Khâm và Ngũ Thượng Chí phụng mệnh Chúa công tôi đến

đây xin giảng hòa, nếu Nguyên soái bằng lòng bãi binh thì Chúa công tôi

tình nguyện dâng nạp vàng lụa cùng lương thảo để khao quân. Mỗi năm đều

nạp công và hứa không dám nhiễu hại nhân dân, chẳng hay tôn ý Nguyên

soái thế nào.



Nhạc Nguyên soái cả giận nạt lớn:



- Dương Ma đã gần bị bắt, Động Đình hồ sắp bị phá tan nay mai, chớ nói chi cho nhiều lời.



Nói rồi, kêu kẻ tả hữu vào dặn:



- Hãy bắt hai đứa này giam riêng ra hai phía, để ta bắt được Dương Ma rồi sẽ chém một lượt.



Tả hữu vâng lệnh đem hai người giam riêng ra hai chỗ.



Nhạc Nguyên soái lại bí mật cho đem rượu thịt vào hai nơi mà đãi riêng cho hai người.



Qua đầu canh một, Nhạc Nguyên soái lại sai Trương Bảo mời Dương Khâm ra nơi dinh sau làm lễ ra mắt rồi mời ngồi tử tế, nói:



- Khi nãy tôi có xúc phạm tướng quân vì trước mặt chư tướng không còn

cách nào hơn, xin tướng quân bỏ qua. Nay tướng quân đến đây chẳng hay có việc chi dạy bảo?



Dương Khâm nói:



- Nay Khuất Nguyên Công

điều động binh mã khắp nơi về, bày ra một trận gọi là "Ngũ Phương trận

tiền hậu, tả hữu đều có mai phục, nên tôi phải đến đây báo tin cho

Nguyên soái để chuẩn bị phá trận một cách chu đáo, song tôi còn e một

điều là lúc đại binh Nguyên soái kéo đến thì đá ngọc ắt chẳng phân, xin

Nguyên soái làm sao cho tôi được bảo toàn gia quyến, tôi cảm đội ơn ấy

chẳng cùng.



Nhạc Nguyên soái nói:



- Lúc trước bổn soái cũng

nhờ tướng quân có lòng tốt nên mới phá được Xà Bàng sơn, bổn soái định

tâu với triều đình phong tặng chức tước cho tướng quân, nay bổn soái đâu dám phạm đến gia quyến tướng quân?



Nói rồi vội sai gia tướng lấy ra một cây cờ nhỏ trao cho Dương Khâm và nói:



- Nếu đại binh có đến đó thì tướng quân cứ việc đem cây cờ này cắm ngay trước cửa nhà, tất nhiên ba quân không dám động đến.



Dương Khâm tiếp lấy cờ rồi tạ ơn Nhạc Nguyên soái Nhạc Nguyên soái bèn sai

Trương Bảo đưa Dương Khâm vào phòng khách nghỉ, rồi lại sai Vương Hoành

đi mời Ngữ Thượng Chí đến.



Ngũ Thượng Chí theo Vương Hoành vào quì dưới đất nói:



- Hôm trước tôi đã phạm oai hùm, xin Nguyên soái thứ tội. Nhạc Nguyên soái bước xuống đỡ dậy mời ngồi và nói:



- Tài ba của tướng quân thật đáng kính, ngặt vì tướng quân phò chẳng nhằm người, tôi vô cùng lấy làm tiếc, chẳng hay hôm nay tướng quân đến đây

có ý chi chăng?



Ngũ Thượng Chí đem chuyện thắng trận về dinh Dương Ma cho làm phò mã thuật lại một hồi rồi nói:



- Công chúa với tôi tuy đã động phòng huê chúc, nhưng nàng chưa bằng lòng chịu động phòng, nàng còn nài cho có Nguyên soái làm chủ hôn mới chịu

thành thân.



Nhạc Nguyên soái nghe nói lấy làm lạ cười:



- Dương Ma dùng tướng quân làm phò mã thì có liên quan gì đến bổn soái đâu? Tại sao công chúa lại nài bẩn soái làm chủ hôn là nghĩa gì? Lời ấy tôi nghe có trớ trêu chi chăng?



Ngũ Thượng Chí nói:



- Nguyên là Công

chúa ấy không phải con gái của Dương Ma, nàng vốn là người ở tại Đàn

Châu, người cha tên Diêu Bình Chương, trọn một nhà đều bị Dương Ma giết

sạch. Lúc ấy Công chúa còn nhỏ, Dương Ma nhận làm con.



Nhạc Phi nghe nói thất kinh, suy nghĩ hồi lâu nói:



- Diêu Bình Chương là cậu tôi, thì Công chúa ấy quả là em tôi, vậy biết liệu sao bây giờ?



Ngữ Thượng Chí nói:



- Công chúa có nói với tôi mấy điều kiện, một là vì mối thù mẹ cha chưa

chưa trả, hai là vì còn có Nguyên soái là anh, nên tôi phải tìm cách qua đây xin mệnh Nguyên soái cho an lòng Công chúa.



Nhạc Nguyên soái nghe nói vội đứng dậy nói:



- Nếu nói như vậy thì tướng quân là em rể của tôi rồi?



Nói rồi cho gọi công tử Nhạc Vân ra giới thiệu cùng Ngũ Thượng Chí:



- Tiểu tướng này là con tôi, tên là Nhạc Vân đấy.



Nhạc Vân làm lễ mừng chú cháu xong xuôi, Nhạc Nguyên soái lại sai gia tướng đi mời Dương Khâm ra.



Ngũ Thượng Chí nghe nói thất kinh:



- Có ngu đệ ở đây, nếu mời Dương Khâm ra e bất tiện. Nhạc Nguyên soái nói:



- Không can gì đâu, chính người cũng có chuyện nên mới đến đây để thương nghị với ta.



Còn đang chuyện vãn, thì thấy Dương Khâm bước ra. Dương Khâm vừa trông thấy mặt Ngữ Thượng Chí trong lòng sợ hãi chẳng cùng. Nhạc Nguyên soái biết

ý, mỉm cười rồi đem hết các việc thuật lại cho Dương Khâm nghe.



Ba

người thấu rõ mọi chuyện nên đều cười xòa. Sau đó Nhạc Nguyên soái

truyền dọn yến tiệc ăn uống chuyện trò mãi đến khuya mới đi nghỉ.



Sáng hôm sau hai người từ giã ra về. Nhạc Nguyên soái đưa ra khỏi thành mới

trở lại. Hai người dắt nhau về ra mắt Dương Ma và tâu:



- Nhạc Phi

có ý muốn hòa, ngặt vì chư tướng không bằng lòng nên phải giữ hai chúng

tôi lại nơi dịch xá một đêm, rồi sáng ra chư tướng xin lệnh muốn chém

hai tôi, nhưng Nhạc Phi lại nói:



- Hai nước đánh nhau không nên chém sứ. Rồi thả hai tôi về đây, chút nữa thì hai tôi làm quỉ không đầu rồi.



Dương Ma nghe nói trong lòng cảm thấy bực tức bèn bỏ đi vào cung còn Ngũ Thượng Chí cũng trở về nói với Công chúa:



- Hôm nay tôi đã ra mắt lệnh huynh và đem hết những lời Công chúa thuật

lại cho lệnh huynh nghe, người có hứa rằng: Lúc nào tiễu trừ xong Dương

Ma, người sẽ làm chủ lễ cho tôi với Công chúa thành hôn.



Công chúa tạ ơn và nói:



- Nếu tướng quân báo thù được cho cha mẹ thiếp, thì ơn đức ấy ngàn năm chẳng dám quên.



Nói về Nhạc Nguyên soái, đúng như đã ước hẹn với Hàn Nguyên soái, kẻ thủy

người bộ cùng hợp sức đánh vào sào huyệt Dương Ma, lại sai Dương Hổ,

Nguyễn Lương, Cảnh Minh Sơ, Cảnh Minh Đạt và Ngưu Cao năm người qua giúp Hàn Nguyên soái đi đánh đường thủy, còn mình thì dẫn hết chư tướng ra

trận.