Nhạc Phi Diễn Nghĩa

Chương 58 : Hồi thứ năm mươi tám

Ngày đăng: 08:33 19/04/20


Trong lúc hai bên còn đang bày thế trận chờ ngày giao phong có tên tiểu Phiên chạy vào báo với Ngột Truật:



- Bẩm Chúa công, hiện trước dinh có một người đại Hán tự xưng là Vân Nam

Hoa ngoại Đại vương, tên Lý Thuật Phủ, có dắt một người cháu ngoại tên

Hắc Man Long muốn xin vào ra mắt.



Ngột Truật hỏi Hấp Mê Xi:



Người ấy là ai, đến xin ra mắt ta có việc chi vậy?



Hấp Mê Xi đáp:



- Lâu nay tôi thường nghe danh Lý Thuật Phủ là người thống lãnh một cõi

phương Nam, tài cán ít ai bì, hôm nay y đến đây chắc có ý giúp ta đó,

vậy chúa công hãy mời y vào xem sao.



Ngột Truật liền sai tiểu Phiên ra mời Lý Đại vương vào tiểu Phiên vâng lệnh ra bảo:



- Chúa công cho đòi Đại Vương vào trướng ra mắt.



Lý Thuật Phủ tức giận nghĩ thầm:



"Ngột Truật bất quá là một Hoàng tử bên Kim quốc còn ta đây là vương một cõi

Vân Nam, sao hắn chẳng ra đây tiếp ta lại coi thường ta như vậy?"



Nghĩ rồi quay lại nói với Hắc Man Long:



- Cháu hãy đứng ngoài này chở để cậu vào đó xem Ngột Truật bản lĩnh như

thế nào cho biết, nếu hắn không lấy vương lễ đối xử với ta thì tội gì ta lại giúp đỡ hắn.



Hắc Man Long vâng lệnh đứng trước dinh chờ đợi, còn Lý Thuật Phủ vào trước trướng chấp tay vái chào và nói:



- Tôi xin ra mắt Hoàng tử.



Ngột Truật ngước mặt nhìn thấy Lý Thuật Phủ mình cao hơn trượng mặt xanh như chàm, tóc đỏ như son, tướng mạo vô cùng kỳ dị, liền bước xuống xích lại gần có ý đáp lễ và đo xem Lý Thuật Phủ cao hơn mình bao nhiêu cho biết. Chẳng dè Lý Thuật Phủ thấy Ngột Truật lườm lườm ngó mình lại thấy đối

phương xáp sát tới ngỡ Ngột Truật muốn bắt mình liền giơ tay thoi Ngột

Truật một quả ngã ngửa rồi chạy đại ra ngoài dinh, lên ngựa vung thương

chạy tuốt.



Bọn Bình chương thấy vậy giục ngựa đuổi theo. Hắc Man

Long quay ngựa lại hét lên như sấm nổ rồi vung chùy đánh chết một lượt

năm sáu tên, số còn lại thất kinh chạy về không dám đuổi theo nữa.



Lý Thuật Phủ nói với Hắc Man Long:



- Thằng mọi Phiên ấy không phải là bậc hảo hán, ta đã có ý đến giúp nó,

nó lại muốn bắt ta, ta phải đấm nó một thoi ngã ngửa mới tẩu thoát được.



Hắc Man Long nói:



- Cậu cháu ta đã lỡ đến đây rồi nếu thấy

Kim Phiên không tốt thì sẵn đây ta xem thử thái độ của tướng Tống ra sao cho biết. Cháu nghe nói Nhạc Phi có một người con tên Nhạc Vân võ nghệ

cao cường và cũng biết chuyện lắm, vậy để cháu ra tỷ thí với hắn, nếu

quả hắn tài hơn cháu thì cậu cháu mình cũng nên đầu Tống cho xong.



Lý Thuật Phủ gật đầu đáp:



- Cháu nói có lý lắm.



Rồi cậu cháu Lý Thuật Phủ dẫn một đội Miêu binh đến trước dinh Tống la ó om sòm. Hắc Man Long giục ngựa đến trước kêu lớn:



- Hỡi binh Tống, ta đây là Miêu đại Vương Hắc Man Long nghe đồn bên Tống

có tên Nhạc Vân võ nghệ cao cường, hãy gọi hắn ra đây tỷ thí với ta,

bằng không ta sẽ đánh thốc vào bắt hắn lập tức.



- Quân sĩ chạy vào báo:



- Nay có Miêu vương đến trước dinh ta khiêu chiến, nó lại gọi đích danh công tử Nhạc Vân bảo phải ra tỷ thí với hắn.



Nhạc Nguyên soái nghe báo vội gọi công tử Nhạc Vân vào bảo:



- Nay Miêu Vương đến khiêu chiến chắc có duyên cớ chi đây, vậy con hãy ra đó đối địch song phải tùy cơ ứng biến, nếu cần cũng nên thuyết phục đối phương, để thêm bạn bớt thù.



Công tử Nhạc Vân tuân lệnh lên ngựa

vung chùy xông ra trước trận, trông thấy Miêu vương đầu tròn, mặt lớn,

da đen, miệng rộng, mắt tròn đầu đội liên tử kim khôi, mình mang Ô kim

giải giáp, cưỡi con ngựa đen, tay cầm hai trái thiết chùy to tướng, tuổi độ mười sáu, mười bảy, nhưng mình cao hơn trượng, hình dung cổ quái

tướng mạo dị kỳ.



Nhạc Vân còn đang ngắm nghía, bỗng nghe Hắc Man Long hét lên như sấm:



- Ngươi tên chi, đã đốn đây sao không nói cho ta biết?



Nhạc Vân nhún vai đáp:



- Ta là đại công tử Nhạc Vân con của đại Nguyên soái Nhạc Phi đây, còn

ngươi vì duyên cớ gì đến đây và tên họ chi hãy nói cho ta rõ.



Hắc Man Long nói:



- Tiểu vương gia đây chính là cháu của Vân Nam Tổng lãnh Đại vương tên

Hắc Man Long, chỉ vì đã lâu không thấy Tống Triều phong vương nên quyết

đến giúp quân Kim Phiên để đoạt thiên hạ, ngờ đâu tên Ngột Truật không

biết chiêu sĩ đãi hiền, nên định trở về, nhưng lại nghe bên Tống có

ngươi võ nghệ cũng khá nên thuận đường ghé lại đây tỷ thí với ngươi vài

hiệp cho biết tài cao thấp.



Nói rồi vung chùy giục ngựa lướt tới

đánh Nhạc Vân, Nhạc Vân cũng múa song chùy đối địch. Hai tướng đánh nhau thật là xứng đôi vừa sức; bốn quả chùy nặng trăm cân chạm nhau vang lên nghe đinh tai nhức óc.



Cuộc giao phong tiếp diễn ngoài trăm hiệp vẫn chưa phân thắng bại, cả hai đều phục thầm tài sức nhau.



Nhạc Vân nghĩ thầm:



- "Thằng tiểu vương Miêu này giỏi thiệt, để ta dụ nó đến chỗ vắng vẻ hỏi

cho biết nguyên do rồi tìm cách dụ hàng là hay hơn hết".



Nhạc Vân nghĩ rồi quay ngựa bỏ chạy kêu lớn:



- Miêu Man tử, ngươi dám theo ta lãnh ngón hồi mã chùy của ta không?



Hắc Man Long cười khẩy đáp:



- Ta lại sợ chi ngươi?



Vừa nói vừa giục ngựa rượt theo thẳng đến núi Phượng Hoàng, đến chỗ cây cối rậm rạp, Nhạc Công tử liền quay ngựa lại kêu:


Quan Linh trợn mắt quát:



- Tên Phiên nô kia ngươi không biết ta là ai ư? Ta chính là Đại Công tử

Quan Linh con của Đại Đạo Quan Thắng ở Lương Sơn Bạc đây, còn ngươi là

ai hãy nói tên ra rồi chịu chết.



Ngột Truật thấy Quan Linh tuổi còn nhỏ mà tướng mạo đường đường trong lòng mười phần kính phục vội kêu nói:



- Này tên Nam man, ta đây chính là Đại Kim Quốc tứ Hoàng tử tên Ngột

Truật đây, ta trông thấy ngươi tuổi còn nhỏ, tội gì bỏ thây giữa chiến

trường, hãy đầu hàng để được ta phong vương, hưởng giàu sang phú quí

chẳng hơn sao?



Quan Linh cười mỉa mai nói:



- Té ra ngươi là

Ngột Truật đó sao? Thế thì thời vận ta tốt lắm nên mới vào trận đã gặp

miếng mồi ngon nhất trần gian, hãy đem đầu lại đây dâng nạp cho mau để

ta dùng nó làm lễ tấn kiến. Nhạc Nguyên soái.



Ngột Truật cả giận hét:



- Loài súc sinh, đừng có khoác lác hãy coi búa ta đây này.



Vừa hét vừa vung búa chém tới, Quan Linh đưa cây thanh long yểm nguyệt đao

đánh hất ra rồi đánh với Ngột Truật ước chừng mười hiệp thì Địch Lôi và

Phàn Thành cũng xáp vô trợ chiến.



Than ôi? một mình Ngột Truật

đánh sao cho lại ba con cọp trên rừng mới xuống? Hai tay Ngột Truật đã

rã rời, mồ hôi toát ra ướt cả áo, nhắm thế không xong liền quay ngựa

chạy dài.



Trong cơn túng thế, Ngột Truất hoảng kinh không biết

chạy đường nào, cứ chạy vòng trong trận, phía sau Quan Linh rượt theo

bén gót.



Chỉ vì Ngột Truật chạy trước nên quân tướng Phiên chẳng

dám cản đường thành thử ba người chạy quần rượt theo chém giết mãi làm

cho trận thế tan hoang.



Bốn vị Nguyên soái bên trong trông thấy

trận thế bỗng dưng tán loạn, liền thôi thúc chư tướng bốn phía phá tan

thế trận địch, Quan Linh đang hứng chí cũng chém giết ác hệt, bỗng thấy

Nhạc Vân vừa đến, mừng rỡ kêu lớn:



- Nhạc Vân đại ca, có Quan đệ đây này.



Nhạc Vân trông thấy Quan Linh lòng mừng khôn xiết nói lớn:



- Hiền đệ đến đây thật là đúng lúc, hãy ra sức giúp ta giết cho hết lũ

Phiên nô này rồi ta sẽ dắt em đến ra mắt Nhạc nguyên soái.



Còn

Phàn Thành sử dụng cây Tạm Kim Thương cũng vô cùng lợi hại, hễ mỗi

thương thì mỗi đứa, trong lúc đang hứng chí, lại gặp Mạnh Bang Kiệt liền kêu lớn:



- Anh ơi, có em là Phan Thành đến đây này.



Mạnh Bang Kiệt trông thấy mừng rỡ nói:



- Em đến trong dịp này thì may biết bao nhiêu, vậy thì hãy ráng mà lập công để ra mắt Nhạc Nguyên soái.



Còn Địch Lôi khi đánh vào giữa dinh Phiên gặp Nhạc Nguyên soái bèn kêu lớn:



- Nhạc Nguyên soái ôi, tiểu tướng đây chính là Địch Lôi ở Kim Môn trấn vì lỗi lầm nên phạm đến hổ oai, nay đến đây quyết giúp Nguyên soái để lập

công chuộc tội.



Nhạc Nguyên soái ôn tồn đáp:



- Tướng quân hãy ra sức giết sạch bọn Kim Phiên để lập công với triều đình, đặng hưởng tước lộc.



Địch Lôi vâng lệnh nỗ lực bình sinh đánh phá quân Phiên làm chúng thất kinh hồn vía, lúc ấy Lưu Kỳ nói với Nhạc Nguyên soái:



- Tôi xin kiếu từ Nhạc Nguyên soái đây.



Nói rồi xua quân đánh thẳng ra trận đi mất, không ai biết đi đâu và chính Nhạc Nguyên soái cũng không biết duyên cớ chi.



Lại nhắc đến Nhạc Vân, Nghiêm Thành Phương, Hà Nguyên Khánh cùng Địch Lôi,

tám trái chùy nặng ngàn cân giơ lên giáng xuống như trời giáng hạ, tóe

ra nhiều tia lửa như sấm chớp bủa giăng, giết quân Phiên thây nằm như

núi, máu chảy thành sông. Một trận này làm cho Ngột Truật thua to không

còn đủ sức chống ngăn phải bỏ dinh trại mà chạy.



Chạy riết được

hai mươi dặm, trông thấy quân Tống đuổi theo đã xa dần, nhưng lại thấy

đội quân phía trước bỗng dưng la hét vang lên. Té ra Nguyên soái Lưu Kỳ

kéo binh đi đường tắt đến đó đốn cây bỏ ngổn ngang đầy đường làm cho

quân Phiên vượt qua rất khó khăn.



Lúc ấy hai bên đường đều có quân mai phục, thình lình tiếng pháo nổ vang, phục binh hai bên dấy lên một

lượt bắn tên ra như mưa, đội quân chạy trước của Kim Phiên chết gục như

rạ. Ngột Truật thất kinh truyền lệnh chạy tạt sang phía phải.



Chạy riết độ vài mươi dặm nữa bỗng nghe đạo binh chạy trước ré lên. Ngột Truật hỏi duyên cớ, tiểu Phiên đáp:



- Phía trước đây là Kim Ngưu Lãnh cao ngất, vách đá dựng đứng, binh mã đông đảo như thế này không thể vượt qua được.



Ngột Truật biến sắc mặt, xuống ngựa bước đến quan sát thì quả nhiên vô cùng nguy hiểm.



Ngột Truật vừa muốn tìm đường khác tẩu thoát, bỗng nghe phía sau có tiếng la hét vang lừng, quân Tống đuổi theo đã gần đến. Than ôi? Quả là hoàn

cảnh tiến thoái lưỡng nan, Ngột Truật than thầm:



- Ta thống lãnh

đại binh hơn sáu mươi vạn qua đây tính thâu đoạt Trung Nguyên, ngờ đâu

hôm nay binh chết tướng mất, ta còn mặt mũi nào về đến nước Phiên?



Nghĩ rồi sa nước mắt ngửa mặt lên trời hỏi:



- Thế thì trời đã muốn dứt ta rồi!



Vừa nói vừa nghiêng mình lấy đà đập đầu vào vách đá tự vẫn, nhưng lạ thay,

trong lúc trời mây quang đãng lại nghe thấy một tiếng sấm nổ chát tai,

vách đá bỗng dưng đổ nhào, Ngột Truật vẫn ngồi yên vô sự, trước mắt lại

thấy mở ra một con đường rộng thênh thang.