Nhạc Phi Diễn Nghĩa

Chương 59 : Hồi thứ năm mươi chín

Ngày đăng: 08:33 19/04/20


Tất cả những chuyện kỳ lạ ấy hiện ra trước mắt Ngột Truật nhưng y vẫn cứ tưởng như một giấc mơ!



Quân Phiên lúc bấy giờ chỉ còn độ sáu bảy ngàn người thấy vậy mừng rỡ kẻo

nhau chạy cho nhanh. Khi qua khỏi núi thì lại xảy ra một việc lạ lùng

hơn nữa, nghĩa là mấy vách đá kia vùng dựng đứng lại như cũ, binh Tống

rượt theo đến đây đã bị cản lại, một số lớn quân Phiên không qua kịp, bị quân Tống giết như chẻ dưa, chém chuối.



Ngột Truật đứng trên núi trông thấy quân sĩ của mình chết thảm thiết như vậy, đôi dòng lệ tuôn xuống như mưa.



Ngột Truật nhìn đám tàn quân còn lại cất tiếng than:



- Sáu bảy mươi vạn binh mã mà nay còn lại không đầy bốn năm ngàn thì còn mặt mũi nào về trông thấy Kim Vương?



Than rồi, rút gươm đeo ra tự vẫn. Hấp Mê Xi đứng một bên lẹ tay ôm Ngột Truật lại còn chư tướng giật gươm.



Hấp Mê Xi khuyên:



- Việc chiến trận thắng bại là lẽ thường, sao Chúa công lại quẫn chí như

vậy? Nay ta cứ việc tạm lui về nước đặng chỉnh tu binh mã, rồi sẽ trở

qua Trung Nguyên để báo thù.



Đang lúc khuyên giải, bỗng từ trong

rừng xuất hiện một chàng thư sinh, ra vẻ tiên phong đạo cốt, dáng điệu

phi phàm, bước ra lễ phép vái chào Ngột Truật rồi nói:



- Cần gì

Hoàng tử phải ra sức đánh phá làm chi cho mệt lại hao binh tổn tướng?

Hoàng tử nên biết rằng, hễ trong triều gian thần lộng hành thì không khi nào đại tướng bên ngoài có thể lập công được.



Ngột Truật nghe nói vùng nhớ như sáng mắt ra, liền vái thư sinh và nói:



- Tôi mong ơn tiên sanh dạy bảo, chẳng hay tiên sinh tên họ là chi?



Người ấy mỉm cười đáp:



- Ta muốn tin cho ngươi biết rồi đây họa sẽ đến với Nhạc Phi một ngày

không xa, lời nói của ta theo ý trời đã định hà tất phải để tên họ làm

gì?



Nói rồi từ biệt Ngột Truật biến mất dạng ngay. Ngột Truật yên trí truyền quân tạm đóng dinh, đắp lò nấu cơm ăn uống.



Hấp Mê Xi nói:



- Nay trời khiến người ấy đến chỉ đường đi cho ta, vậy Chúa công hãy về

ải trước, còn tôi lén vào Lâm An tìm cho được Tần Cối nhờ hắn lập kế hãm hại Nhạc Phi. Hễ Nhạc Phi mất rồi thì lo chi không lấy được giang san

nhà Tống?



Ngột Truật mừng rỡ nói:



- Thế thì để ta viết một

phong thư, cho quân sư mang đến đó trao cho Tần Cối. Nói rồi lấy bút

nghiên thảo một phong thư rồi lấy sáp bao lại như viên thuốc, giao cho

Hấp Mê Xi và dặn.



- Quân sư có đi thì phải cẩn thận nhé?



Hấp Mê Xi đáp:



- Xin Nguyên soái chớ lo, tôi vào đó sẽ tùy cơ ứng biến. Nói rồi cất viên sáp bọc thư vào mình, từ giã Ngột Truật lén vào vào Lâm An.



Nhắc

qua chuyện Nhạc Nguyên soái sau khi chiến thắng kéo binh trở về đóng

dinh tại Kim Ngưu Lãnh, một mặt dâng biểu về triều báo tiệp, một mặt

khao thưởng ba quân, đồng thời thôi thúc lương thảo chuẩn bị lực lượng

để đánh qua Kim Quốc.



Còn Hấp Mê Xi sau khi từ giã Ngột Truật, lập tức thay đổi y phục giả dạng người Biện Kinh, tìm đến Lâm An.



Đến nơi, Hấp Mê Xi hay tin Tần Cối cùng Vương thị đang đi du ngoạn tại Tây

Hồ, Hấp Mê Xi lần đến, trông thấy hai vợ chồng Tần Cối đang ở dưới

thuyền ăn uống thưởng ngoạn.



Hấp Mê Xi cất tiếng rao:



- "Ai mua thuốc hoàn bao sáp không?".



Cứ như thế Hấp Mê Xi đi qua đi lại rao mãi, Vương thị nghe rao, ngước mặt lên ngó rồi quay lại nói với Tần Cối:



- Tướng công, sao thiếp xem người bán thuốc bao sáp kia giống hệt quân sư Hấp Mê Xi vậy?



Tần Cối chú ý quan sát hồi lâu rồi reo lên:



- Phải rồi? Phải rồi!



Liền sai gia nhân gọi lên, gia nhận vâng lệnh chạy ra đứng trước mũi thuyền, kêu lớn:



- Hỡi tên bán thuốc bao sáp kia, hãy đem thuốc xuống đây cho mau, Thái sư ta muốn mua.



Hấp Mê Xi vội vã bước xuống quì trước mũi thuyền, Tần Cối hỏi:



- Thuốc bao sáp của ngươi trị bịnh gì đó? Ta có chứng hay đau bụng, thuốc có thể trị được không?



Hấp Mê Xi đáp:



- Thưa Thái sư, thuốc bao sáp của tôi chữa bệnh đau bụng rất thần hiệu

song phải chữa cho mau, nếu để chậm trễ thì không công hiệu.
Đang suy nghĩ bỗng thấy một tên đạo đồng từ trong bước ra, vòng tay bẩm:



- Thầy tôi dạy mời Nguyên soái vào trong.



Nhạc Nguyên soái liền theo tên đạo đồng bước vào phương trượng. Đạo Duyệt

vừa trông thấy, vội vàng bước xuống thiền sàng, chắp tay làm lễ nói:



- Nguyên soái đến vãn cảnh chùa, mà bần tăng không hay biết để ra đón rước, thật đáng tội.



Nhạc Nguyên soái nói:



- Năm trước tôi lên núi Lịch Tuyền bái kiến lệnh sư, người có dặn tôi

mười năm sau sẽ được gặp thầy, nay đúng mười năm rồi, quả nhiên đúng như lời người mách bảo. Nay tôi đến đây chỉ vì đêm qua nghỉ tại dịch xá

bỗng thấy một điềm chiêm bao rất kỳ dị, chẳng biết lành dữ thế nào nên

mới đến nhờ thầy giải giùm.



Đạo Duyệt nói:



Phàm kẻ có đại

chí ít khi nằm chiêm bao, mà một khi đã nằm chiêm bao thì rất ứng

nghiệm, song chẳng biết Nguyên soái thấy gì xin nói cho bần tăng rõ.



Nhạc Nguyên soái bèn đem chiêm bao khi hôm nói rõ đầu đuôi cho Đạo Duyệt nghe, Đạo Duyệt nói:



- Chiêm bao như vậy rất dễ đoán. Hai con chó ngồi ngang nhau nói chuyện

có nghĩa là hai chữ "khuyển đứng hai bên, chữ ngôn chính giữa quả là

chữ "ngục" chẳng sai. Còn hai người trần đứng hai bên tức là hai kẻ bị

chung số phận với Nguyên soái. Còn dưới sông bỗng dưng sóng gió nổi lên

lại có con quái vật nhảy đến chụp tức là có đứa gian thần thừa cơ hội

mưu tâm hãm hại Nguyên soái, tôi e phen này Nguyên soái khó tránh khỏi

ngục hình đó, xin Nguyên soái phải cẩn thận lắm mới được.



Nhạc Nguyên soái nói:



- Tôi đã vì nước đánh Nam dẹp Bắc, công trạng biết bao nhiêu lê nào triều đình đã không phong thưởng lại gia hình?



Đạo Duyệt nói:



- Nguyên soái còn lạ gì thói thường, được chim bẻ ná, được cá quên nơm.

Từ xưa đến nay, hễ gặp hoạn nạn thì chung lo chứ đến khi hưởng lạc thì

khó mà chung hưởng, chi bằng Nguyên soái hãy mai danh ẩn tích, bảo trọng lấy thân là thượng sách trong lúc này.



Nhạc Phi nói:



- Nhờ

ơn thầy mách bảo tôi rất đội ơn, song tôi đã dốc lòng quyết chí thôn

tính Bắc Phiên khôi phục lại Trung Nguyên thì dù gặp phải trở ngại đến

đâu tôi cũng không bao giờ thay lòng đổi dạ, xin thầy đừng khuyên nhủ

nữa vô ích.



Nói rồi đứng dậy cáo từ ngay. Đạo Duyệt bước theo Nhạc Nguyên soái đưa theo ra khỏi cửa chùa.



Vừa đi vừa ngâm bài kệ:



"Phong ba đình thượng lãng thao thao,



Thiên vạn lưu tâm bà đã lao.



Cẩn tị đồng chu sánh ác ý,



Tương nhân thôi lạc tại ba đào".



Nhạc Phi cúi đầu lặng lẽ bước ra khỏi cửa chùa. Đạo Duyệt lại nói:



- Nguyên soái lòng dạ sắt đá, bần tăng không đủ tài nên vô duyên không

cứu nạn cho Nguyên soái được, tuy vậy bần tăng cũng xin dâng cùng Nguyên soái vài câu kệ, xin Nguyên soái ghi nhớ.



Dứt lời Đạo Duyệt lại ngâm tiếp:



"Tuế để bất túc, đề phòng thiên khốc.



Phụng hạ lưỡng điểm, Tương nhân hại độc.



Lão Cam đằng nã, Thượng nhân nại hà.



Thiết ta bà đả, Lưu ý phong ba".



Nhạc Phi nói:



- Tôi ngu muội nên nhất thời không sao hiểu nổi, xin thầy giải thích cho.



Đạo Duyệt mỉm cười đáp:



- Đó là cơ trời không dám tiết lộ, mong Nguyên soái hãy nhớ kỹ, về sau sẽ thấy ứng nghiệm.



Nhạc Phi tạ ơn cúi chào Đạo Duyệt ra khỏi cửa chùa đi thẳng xuống chân núi.

Bốn tên gia tướng nghênh tiếp đưa Nguyên soái xuống thuyền rồi bấn mái

chèo đưa, con thuyền lướt trên sóng cuồn cuộn.



Nhạc Phi ngồi trước mũi thuyền ngắm xem phong cảnh, bỗng đâu một một cơn gió dữ ùn ùn thổi

đến, nổi sóng ào ào mây kéo đen nghịt, bầu trời nhuộm một màu sẫm tối.



Nhạc Phi đoán điềm trời thế này sẽ báo tai họa, nhưng chưa biết có

chuyện gì chỉ bảo Vương Hoành đưa cho mình cây Lịch tuyền thương để đề

phòng bất trắc!