Nhạc Phi Diễn Nghĩa
Chương 65 : Hồi thứ sáu mươi lăm
Ngày đăng: 08:33 19/04/20
Khi tỉnh rượu thức dậy, bọn coi ngục trong thành Qua Châu hồn siêu phách lạc, thấy cửa ngục trống không, chạy vào thì Âu Dương Tùng Thiện cùng
Nhạc Lôi đều biến mất. Quan Tri châu nghe tin báo nổi giận xung thiên,
lập tức kiểm điểm binh mã đi lục soát khắp thành Qua Châu nhưng không
tìm thấy tăm dạng Nhạc Lôi.
Đọc xong Gia Cát Cẩm cùng mấy anh em vô cùng ngạc nhiên, bỗng thấy chủ tiệm bưng cơm lên. Gia Cát Cẩm hỏi:
- Chẳng hay bài vị của Nhạc Công tại sao lại để chốn này?
Chủ tiệm đáp:
- Chư vị tướng công là người ở xa đến, tôi cũng không giấu gì. Nguyên tôi là quân canh ngục ở nơi Đại Lý Tự tên Vương Đức, sau khi thấy Nhạc Phi
bị gian thần hãm hại, Ngục quan Nghê Hoàn đã bỏ chức đi biệt xứ, riêng
tôi cũng chán cho nhân tình thế thái, nếu ở đó làm quân canh ngục sao
cho khỏi quả báo về sau, nên tôi đành bỏ cái nghiệp ấy trở về hùn vốn
cùng em tôi lập tiệm. Tôi cảm phục tấm lòng trung nghĩa của Nhạc Phi nên mới lập bài vị mà thờ, sớm tối đốt hương khấn vái cầu chúc cho người
sớm tiêu diêu miền cực lạc.
Gia Cát Cẩm nói:
- Thế thì người này cũng là tay hảo hán, chúng ta ở đây không hề chi.
Nói rồi chỉ Nhạc Lôi, giới thiệu:
- Người này là nhị công tử của Nhạc Nguyên soái, nay lén xuống đây để viếng mộ Người.
Vương Đức nói:
- Nếu vậy tôi chịu thất lễ mất rồi! Thôi, liệt vị hãy ở đây nghỉ không hề chi đâu, vì tôi là lính nha môn đã lâu nên quen biết nhiều không ai đến đây tra hỏi điều chi, duy có một điều là nơi mộ phần của Nhạc Nguyên
soái, Tần Thái sư luôn luôn cho lính đến tuần tra, tôi e đến đó nguy
hiểm lắm. Nếu muốn đi thì phải đợi đến nửa đêm mới có thể lén đến đó
được.
Gia Cát Cẩm nói:
- Việc ấy thủng thẳng rồi sẽ liệu.
Đêm ấy bảy anh em ở tại tiệm nghỉ ngơi. Sáng dậy, sau khi dùng bữa điểm
tâm, Gia Cát Cẩm lấy ra ba lượng bạc trao cho chủ tiệm nói:
- Xin gia chủ mua sắm đồ lễ giùm cho sẵn, để chúng tôi vào thành dò nghe tin tức rồi chiều tối sẽ lo đi viếng mộ.
Vương Đức khoát tay nói:
- Việc nhỏ mọn chút đỉnh để tôi lo sắm giùm cho, mấy vị tướng công chớ nên đưa tiền bạc làm chi.
Nhạc Lôi lắc đầu:
- Không được đâu, Vương gia đã có lòng tốt sắm sửa giùm cho là ân trọng lắm rồi, lại còn xuất cả tiền nữa sao cho phải lẽ?
Nói rồi anh em dắt nhau vào thành dạo chơi khắp nơi. Khi trời đã xế chiều,
họ đi ngang qua một tửu lầu, Ngưu Thông nói với Gia Cát Cẩm:
- Tôi đói bụng lắm rồi, hãy vào đây ăn một chút gì rồi hãy đi.
Mấy anh em bằng lòng dắt nhau vào tiệm, tiểu nhị chạy ra tiếp đón nói:
. Mấy ông muốn dùng rượu thì xin lên lầu trên.
Bảy anh em gật đầu rồi dắt nhau bước lên thang gác, lựa một chỗ vắng ngồi.
Tiểu nhị bưng lên một mâm rượu thịt đầy ắp. Mấy anh em ăn uống cầm chừng cho đến tối mới xuống lầu trả tiền, đoạn dắt nhau nhằm cửa Võ Lâm thẳng tới.
Khi đi ngang qua phủ Tần Thừa tướng. Gia Cát Cẩm quay lại nói nhỏ với mấy anh em:
- Chỗ này là phủ đường của gian tặc, chúng ta không nên nói chuyện, hãy đi qua cho mau.
Ai nấy vâng lời lặng lẽ bước nhanh, duy có một mình Ngưu Thông nghe nói nghĩ thầm:
- "Ta hằng muốn giết tên gian tặc Tần Cối để trả thù cho bác ta, nay đã
đi ngang qua phủ của hắn, ta lại sợ gì mà phải lén lén đi? Thôi để ta
vào đó giết phắt hắn cho rồi".
Nghĩ rồi, Ngưu Thông lặng lẽ lùi lại, đi thẳng vào cửa chính. Lúc ấy đã tối, bọn nha dịch đã về hết, nên không ai đón hỏi.
Ngưu Thông bước lần vào trong thấy xa xa có tên giữ cửa xách đèn đi ra,
chàng đi tạt qua phía bên phải, trông thấy ở đấy có một cái kiệu lớn,
liền nhảy phóc vào đó nấp. Chờ đến canh khuya vắng bóng mới chui ra đi
vào bên trong, nhưng bây giờ các cửa đều đóng cứng, không thể vào được.
Ngưu Thông đứng nhìn bốn bên, chợt thấy một chỗ mái nhà không cao
mấy, dựa bên bờ tường lại có cây đại thụ, Ngưu Thông mừng rỡ trèo lên
rồi chàng nhẹ nhàng chuyền qua mái nhà nhìn xuống, trông thấy bên trong
có bóng đèn leo lét, chàng nhẹ nhàng chuyền qua kèo, leo qua mái lần lần tuột xuống đất.
Ngưu Thông vừa bước vài bước, bắt gặp một người
đang nằm ngủ trên giường. Gã này nghe tiếng động giật mình ngồi nhổm
dậy, nhưng chưa kịp la đã bị Ngưu Thông thoi một quả ngả ngửa trên
giường rồi bồi thêm ít thoi nữa, gã ấy tắt thở luôn.
Hạ sát xong tên ấy, Ngưu Thông nhìn sang bên kia thấy pháo đỏ rất nhiều, chàng nghĩ thầm:
sáng mai giải về kinh cho sớm. Mọi việc xong xuôi ta sẽ trọng thưởng.
Nói rồi quay lại kêu quân nha căn dặn:
- Chúng bây hãy đi truyền rao cho dân chúng hay rằng: Nay quan tuần kiểm
bắt được Nhạc Lôi, công lao lớn lắm, rồi đây triều đình sẽ phong quan
tước, dân chúng phải đem lễ vật đến chúc tụng lão gia, nếu kẻ nào không
đến, sau này ta sẽ dùng uy quyền trừng trị ngay.
Quân nha dịch vâng lệnh, lớp thì lo làm xe tù, lớp thì phân nhau đi truyền rao khắp dân chúng.
Khi dân chúng hay được lệnh ấy, ai nấy sợ hãi lo sắm lễ vật đến chúc tụng dập dìu.
Lại nhắc đến mấy anh em Ngưu Thông đi viếng mộ đêm ấy, bỗng thấy binh mã
thình lình kéo đến, vội vàng chạy trốn phía sau núi. Sau khi xem lại thì không thấy mặt Nhạc Lôi, ai nấy thất kinh, nói:
- Lúc nãy nhị
công tử quỳ khóc bên mộ rồi ngủ thiếp đi tại đó, chắc là quân lính đến
người không hay biết, bị bắt rồi còn đâu!
Gia Cát Cẩm nói:
- Liệt vị chớ lo, tôi đã đoán biết rồi, bây giờ anh em ta cứ việc đến Ô Trấn thì gặp ngay.
Đã mấy lần Gia Cát Cẩm đoán trúng, nên lần này lời nói của Gia Cát Cẩm anh em không còn nghi ngờ như trước nữa, họ kéo nhau trở về tiệm lấy hành
lý rồi từ biệt chủ tiệm Vương Đức, dắt nhau tìm đến Ô Trấn.
Đến nơi, vào khoảng giờ Thân, ai nấy đều bụng đói như cào ghé vào quán cơm, gọi tửu bảo dọn lên gấp.
Đang ăn uống, anh em nhìn ra ngoài đường trông thấy người qua kẻ lại tấp
nập, kẻ bưng trà, người bưng rượu, lớp gánh bánh trái ê hề. Gia Cát Cẩm
lấy làm lạ hỏi tên Tiểu nhị:
- Hôm nay ở đây có việc chi mà thiên hạ nhộn nhịp, kẻ qua người lại mang lễ vật đi đâu đông thế?
Tiểu Nhị đáp:
- Quan tuần kiểm xứ này là Lữ lão gia mới bắt được một khâm phạm tên Nhạc Lôi, nên truyền rao cho dân chúng phải đem lễ vật đến chúc mừng người,
nếu không rồi đây người được thăng chức sẽ thẳng tay trừng trị, vì vậy
thiên hạ mới rộn ràng đi đến nhà Lữ Bá Thanh chúc tụng và dâng lễ.
Gia Cát Cẩm giả vờ nói:
- Quan Tuần Kiểm này cũng là người đồng hương với bọn ta, nếu vậy chúng ta cũng phải đi mừng ngài mới được.
Nói rồi lấy ra năm sáu lượng bạc gói lại rồi tính trả tiền cơm, đoạn dắt nhau theo dân chúng đến nha môn quan Tuần kiểm.
Đến đây nhằm lúc quan Tuần kiểm đang ngồi tại công đường coi hai tên thư
lại thu lễ và ghi vào sổ. Bọn Gia Cát Cẩm sáu người đi thẳng vào công
đường cúi đầu xá quan Tuần kiểm và dâng lễ mừng.
Hàn Khởi Long tới nói:
- Sáu anh em tôi đều là kẻ buôn bán ở phương xa, đi ngang qua đây nghe
nói lão gia đã bắt được Nhạc Lôi nên đoán chắc hễ lão gia giải hắn xuống kinh sư thế nào cũng được vinh thăng quan tước nên phải tạm dùng lễ mọn đến chúc mừng. Chúng tôi lại nghe đồn tên Nhạc Lôi ấy phía sau gáy lại
có một con mắt, không biết có quả thật như vậy không?
Tuần kiểm liếc thấy gói bạc của bọn Hàn Khởi Long coi bộ nặng nên mừng lắm cười ha hả, nói:
- Bọn ngươi có lòng tốt ta cảm ơn lắm, còn việc các ngươi nói thì có lý
nào hắn ta lại có mắt sau gáy. Hay Nhạc Lôi là yêu quái chăng? Nay ta
còn giam hắn phía sau ngục, nếu các ngươi muốn coi hãy vào đó coi cho
biết.
Mấy anh em đồng thanh nói:
- Nếu lão gia có lòng tốt cho anh em tôi coi thì chúng tôi cảm ơn vô cùng.
Quan Tuần kiểm kêu nha dịch dặn:
- Hãy dắt sáu vị này vào ngục xem giây lát rồi phải dắt ra chớ cho vào đông lộn xộn nhé!
Dứt lời, mấy người dắt nhau đi thẳng ra phía sau và lớn tiếng gọi:
- Nhạc Lôi ở đâu?
Nhạc Lôi ngó ra thấy mấy anh em đến, vội lên tiếng đáp:
- Nhạc Lôi đây này!
Nói vừa dứt lời, Nhạc Lôi co hai chân đạp mạnh, chiếc xe tù vỡ tung, đoạn
chàng bẻ còng nhảy phóc ra cùng mấy anh em nhổ cây làm gậy, đánh thốc ra ngoài công đường.
Quan Tuần kiểm liệu thế không xong vừa muốn tìm đường chạy trấn thì bị Âu Dương Tùng Thiện giật cái ống thẻ để trên bàn án đánh trúng ngay giữa đỉnh đầu lão quan chết tươi.
Đáng đời cho quan Tuần Kiểm thu lễ vật mà chưa được hưởng đã bị bể óc, huyết văng tứ tung, còn bọn nha dịch kinh hãi tìm đường chạy trốn hết. Bảy anh em
Nhạc Lôi cứ thế đánh thắng ra ngoài, phần thì trời tối, phần thì bọn nha dịch chưa hoàn hồn, nên bảy người chạy một quãng xa mà không thấy ai
đuổi theo. Nhưng phía trước là con sông rộng mênh mông, làm sao mà vượt
sông được?