Nhạc Phi Diễn Nghĩa
Chương 73 : Hồi thứ bảy mươi ba
Ngày đăng: 08:34 19/04/20
Triều đình tạm giấu chuyện thừa tướng Tần Cối vừa qua đời sợ lòng dân
sinh biến. Lúc bấy giờ trong thành Lâm An có một vị tú tài tên Hồ Địch
biệt danh là Mộng Điệp từ ngày thấy cha con Nhạc Phi bị hại, trong lòng
vô cùng uất ức nên lúc nào cũng nói:
"Trời đất có riêng, quỉ thần chẳng công ".
Rồi mỗi khi cầm đến cây bút là viết lên hai câu ấy.
Hôm ấy hay tin Hắc Man Long đem quân đánh thấu đến Lâm An quyết báo thù cho Nhạc Phi, Miêu tướng buộc triều định phải đem nộp gian thần Tần Cối mới chịu lui binh, nếu không nhất định đánh thốc vào thành: Hồ Địch lòng
mừng vô hạn liền reo lên:
- Thế thì sung sướng cho ta biết bao nhiêu!
Hồ Địch sai gia nhân đi thám thính từng giờ từng phút để kịp thời chứng kiến cái cảnh hành hình bọn gian thần cho hả giận.
Qua bữa sau, gia tướng trở về phi báo:
- Vương Võ đã bị Hắc Man Long giết chết rồi, bây giờ Miêu binh đã đến
đóng tại Thê Hà Lãnh, Trương Tuấn phải đích thân ra thành nghênh chiến.
Hồ Địch hay được tin ấy lại càng sung sướng hơn nữa, mong sao
Trương Tuấn chết luôn về tay Miêu binh để bớt lũ gian thần, nên sai gia
nhân đi thám thính tiếp.
Sau đó lại nghe triều đình khiếp đảm đem
lương thảo và bạc tiền dâng nạp cho Hắc Man Long, hứa mười hôm nữa sẽ
bắt gian thần hiến nạp.
Hồ Địch nhảy nhót reo mừng lấy làm toại chí, cả ngày uống rượu ăn uống vui chơi một mình để chờ tin mừng.
Chiều hôm ấy Hồ Địch đã say mèm, bỗng thấy gia đinh chạy về phi báo:
- Nay Hắc Man Long đã bị Trương Tuấn đánh chạy về Hóa ngoại rồi, triều
đình gia phong thêm quan tước và thưởng cho Trương Tuấn vàng bạc châu
báu rất nhiều.
Hồ Địch nghe nói, đang cầm chai rượu trong tay, tức mình đập vỡ nát lúc nào không hay, rồi đang say nghiêng ngửa vẫn lấy
bút viết ra một bài thơ; nguyên văn:
“Trướng khước gian thần trường thiệt thệ,
Luyến thương trung hiếu khổ mưu di,
Thiên tào mặc mặc duyên vô báo,
Địa phủ minh minh định hữu ti.
Huỳnh các chú hòa thiện tải hận,
Thanh y hành tửu lượng quân bi,
Ngu sinh nhược đắc Diêm la tố,
Định bắt gian thần vạn kiếp bì”
Lời thư của Hồ Địch đầy oán, ý nói đứa gian thần hãm hại người trung lương
mà thiên tào không báo ứng, địa phủ cũng làm ngơ, chắc thiên địa thiên
vị lũ gian này rồi Phải chi Hồ Địch này làm chức Diêm Vương nhất định
sẽ cắt da xẻ thịt lũ gian cho biết mặt.
Viết rồi đọc lởn một hồi cho hả hơi, mới đưa vào đèn đốt cháy.
Sau đó Hồ Địch lại rót rượu uống cho đến say mèm không còn biết trời đất gì nữa, miệng thì cứ than trời trách đất hoài không ngớt.
Uống riết
một hồi, Hồ Địch dựa ngang thành ghế, nhắm nghiền đôi mắt, rồi mơ màng
trông thấy dưới bàn có hai con quỉ vùng nhảy xổ ra, quát lớn:
- Diêm Vương ra lệnh đòi ngươi, phải theo ta lập tức.
Hồ Địch hỏi:
- Diêm Vương ra lệnh đòi ta có việc gì?
- Đừng hỏi nhiều lời hãy theo ta đến đó sẽ biết. Vừa nói, hai con quỷ kéo lôi Hồ Địch đi. Hồ Địch biết không thể cưỡng nổi đành phải ngoan ngoãn
bước theo.
Khi gia nhân bưng cơm lên thấy chủ mình nằm ngả trên
thành ghế, bước lại rờ xem thì thấy Hồ Địch đã tắt thở, trên ngực chỉ
còn chút ấm ấm thôi.
Gia nhân thất kinh chạy xuống phi báo.
Bà tú kinh hoàng chạy vào đỡ chồng lên giường kêu khóc thảm thiết, nhưng
vẫn không thấy tỉnh lại. Cả nhà đều lăn ra khóc than, lo sắm quan quách
nhưng thấy ngực ông tú Hồ Địch còn nóng nên chưa dám liệm, chỉ đứng xung quanh cái thây xem chừng mà thôi.
Nói về Hồ Địch theo hai con quỉ ra khỏi cửa, mỗi con
quỉ kèm một bên kẹp Hồ Địch phi nhanh, vượt qua một dãy đồng không mông
quạnh gió thổi lạnh lùng. ước độ dặm đường đến một nơi thành quách nguy
nga, có dân chúng qua lại buôn bán đông đúc.
Hai con quỉ dắt Hồ
Địch đi thẳng vào thành, nơi đây chợ búa, phố phường nhộn nhịp. Đi một
đoạn nữa, đến trước một cái đền cao lớn, sơn phết rực rỡ, phía trên có
- Tên học trò này quả là kẻ cuồng trực.
Hồ Địch lại bẩm:
- Đứa gian thần đền tội chính mắt tôi trông thấy rõ ràng, song còn Nhạc
Hầu trung nghĩa lại bị hãm hại, chẳng biết lúc này người ở tại đâu?
Diêm Vương nói:
- Ngươi khỏi cần phải đòi hỏi việc ấy, ta đã cho ngươi thấy rõ địa ngục
để thấy Tần Cối bị hình phạt như thế nào tất nhiên ta phải cho ngươi
thấy Nhạc Phi để ngươi khỏi thắc mắc nữa chứ. Ta tin cho ngươi biết
rằng, ta đã cho người đi thỉnh hồn Nhạc Phi và Ngột Truật xuống đây đặng đối án Tam Tào để ngươi hiểu rõ. Nguyên vì lúc trước vua Đạo quân Hoàng Đế nhân tiết Nguyên đán tế trời, người viết tờ biểu lại chấm chữ ngọc
lộn lên chữ đại thành thử chữ "Ngọc hoàng Đại để hóa ra chữ "Vương
Hoàng khuyển đế". Vì vậy Ngọc Hoàng nổi giận sai con Xích Tu Long xuống
đầu thai làm Ngột Truật để nhiễu loạn giang sơn nhà Tống.
Còn Nhạc Phi nguyên là Đại Bàng điểu chỉ vì mổ chết con nữ Thổ Bức nên đức Phật
Như Lai phạt xuống phàm trần, oan hồn nữ Thổ Bức lại đầu thai xuống làm
vợ Tần Cối tại Đông Song để báo cái thù ấy.
Tần Cối chính là con
Cù Long cũng bị Đại Bàng điểu mổ trúng tại Cửu khúc Hoàng Hà, hắn dâng
nước làm hại huyện Thang âm phạm thiên triều nên bị đày xuống đầu thai
để bao thù.
Việc oan oan tương báo như vậy, nhưng Vương thị tham
dâm tư thông với Ngột Truật, còn Tần Cối tàn hại trung lương nên phải bị địa ngục hành hình. Còn Nhạc Nguyên soái đang ở nơi thiên tước phủ, nay mai đây sẽ đặng dương gian phong tặng muôn thuở thơm danh.
Diêm Vương giải thích cho Hồ Địch nghe một hồi rồi sai tả hữu đi mời Nhạc Nguyên soái và Ngột Truật đến.
Mấy phút sau đã thấy Nhạc Nguyên soái cùng Nhạc Vân, Trương Hiến đến, tiếp
theo sau là tứ hoàng tử Phiên bang Ngột Truật, Diêm Vương bước xuống
nghênh tiếp lên điện, phân ngôi chủ khách mời ngồi.
Diêm Vương nói:
- Nay chỉ vì gã cuồng si kia chẳng biết việc chi quả báo, thường oán
trách trời đất tư vị, quỉ thần chẳng công, vả chính Nhạc công và Hoàng
tử đây cũng chưa rõ thấu được cội nguồn của mình nên ta mới mời hai
người xuống đây để đối án Tam Tào cho rõ, để tỏ rằng thiên địa quỉ thản
chí công vô tư, duy việc báo ứng chỉ sớm muộn mà thôi.
Ngừng một lát, Diêm Vương đem việc nhân quả đầu đuôi thuật hết một hồi, rồi nói:
- Nhạc công tử, Trương tướng quân đây đều là Lôi Phủ Linh quan hạ giới,
chẳng bao lâu đây cũng sẽ có ngọc chỉ gia phong quý vị.
Dứt lời
Diêm Vương sai quỉ tốt xuống chốn Phong Đô dẫn Tần Cối đến. Tần Cối bị
xiềng xích đầy mình, quì gục đầu trước điện. Diêm Vương quát bọn đầu
trâu mặt ngựa đè Tần Cối xuống đánh hai mươi roi đồng, máu tuôn lai láng rồi sai dẫn vào địa ngục.
Mọi việc xong xuôi, Diêm Vương trầm giọng bảo:
- Nay việc nhân quả đã rõ ràng, vậy xin Nguyên soái hãy trở về Thiên Tước phủ nghỉ ngơi, còn Hoàng tử trở lại dương trần làm xong công việc của
mình. Riêng tên Hồ Địch này vì không biết mà mắc lỗi lầm, hơn nữa là
người chính trực đáng khen nên ta cho trở về dương thế và cho ngươi được hưởng thọ thêm một kỷ nữa.
Lúc bấy giờ cha con Nhạc Phi và Ngột
Truật mới hay việc trước của mình, liền từ biệt Diêm Vương ra đi. Diêm
Vương cũng bước xuống điện đưa ra khỏi cửa rồi mới trở lại ngồi trên
điện.
Bỗng thấy quan Công tào bước đến tâu:
- Hồ Địch xuống đây đã lâu, nếu trễ chừng ba khắc nữa thì cái thây phải rã, khó mà cứu sống lại được.
Diêm chúa nói:
- Thế thì mau mau bắt con Cấp khước cho hắn cưỡi về
Quỉ tốt vâng lệnh dắt đến một con ngựa, rồi nhanh như chớp bế xốc Hồ Địch
để trên lưng ngựa, đoạn quất con ngựa một roi con ngựa vụt chạy nhanh
như bão. Hồ Địch kinh hồn hoảng vía nằm mọp trên lưng ngựa ghì chặt đây
cương hai mặt nhắm nghiền không dám cựa quậy.
Chỉ trong nháy mắt
con ngựa bay đến một hòn núi cao, Hồ Địch len lén hé mắt nhìn thấy hai
bên đều vực sâu thăm thẳm, chính giữa có một con đường đi rất hẹp, lòng
đầy kinh hãi, tay chân bủn rủn ngồi không vững, thình lình trật yên té
nhào xuống vực, giựt mình thức dậy mồ hôi ướt dầm, mở mắt ra thấy mình
nằm ngủ trên giường, còn cả nhà thì lăn ra khóc lóc thảm thiết.
Hồ Địch nói:
- Ta sống lại rồi, khóc lóc làm chi.
Cả nhà vui mừng khôn xiết, lập tức bỏ hết các đồ tang chế, xúm lại hỏi thăm.
Hồ Địch chết ba ngày mới sống dậy, ai nấy đều lấy làm lạ. Sau khi Hồ Địch
húp vài muỗng cháo, kể hết mọi chuyện mình thấy dưới âm ty cho mọi người nghe, ai nấy đều sợ hãi nói với Hồ Địch:
- Tần Cối mới chết hôm qua thế mà hắn đã bị hành tội dưới địa ngục rồi thật là đáng sợ!