Nhạc Phi Diễn Nghĩa
Chương 72 : Hồi thứ bảy mươi hai
Ngày đăng: 08:34 19/04/20
Các quan lại địa phương tới tấp gửi chỉ làm bổn chương báo cáo về dinh
thừa tướng tâu chuyện Hắc Man Long kéo binh qua khỏi Tam Quan đã truyền
hịch cho dân chúng biết mục đích của đoàn quân này là đi bắt cho được
Tần Cối để bảo thù cho Nhạc Nguyên soái. Bọn gian thần như Trương Tuấn,
Vạn Sĩ Hoa, La Võ Tập đều thất kinh dắt nhau ra mắt Tần Cối.
Bây giờ Tần Cối đang bị ung thư phát bối, nằm liệt giường. Ba người vào thư phòng, phải quỳ dưới chân giường bẩm:
- Này Hắc Man Long đã đánh vào khỏi Tam Quan rồi, hắn tuyên bố là quyết
báo thù cho Nhạc Phi nên buộc triều đình phải đem Thái sư dâng cho nó
thì nó mới chịu lui binh. Nay bổn chương các nơi gửi về tới tấp, chúng
tôi không dám tự tiện phải đến đây chờ lệnh.
Tần Cối nghe nói hét
lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh, không nói gì được. Ba người thấy tình trạng Tần Cối như vậy không biết tính sao đành từ biệt trở về bàn với
nhau. Trương Tuấn nói:
Hắc Man Long võ nghệ cao cường, lại thêm
hắn đến đâu dân chúng đồng tâm ủng hộ, khó mà đánh lại nó, nay ta cần
phải làm một chiếu giả sai người ra Vân Nam trút hết tội lỗi cho vợ Nhạc Phi, khiến hắn phải viết thư rút Miêu binh về mới được.
Thương
nghị xong, Trương Tuấn một mặt làm chiếu giả sai người đem ra Vân Nam,
một mặt truyền cho các tướng gìn giữ ải quan đồng thời đem thêm binh
ngăn ngừa những nơi hiểm yếu.
Qua bữa sau Trương Tuấn vào quỳ trước Kim giai tâu:
- Nay Tần Thừa tướng bệnh tình trầm trọng mà trong nước xảy ra nạn binh
đao, vậy xin Thánh thượng hãy lập người khác để lo việc triều chính.
Cao Tông nghe tâu, truyền chỉ xe giá ngự đến trướng phủ thăm Tần Cối. Con
nuôi Tần Cối là Tần Hy cùng Vương thị đều dắt nhau ra ngoài thành tiếp
giá.
Cao Tông đi thẳng vào thư phòng đến ngồi bên giường Tần Cối nhưng Tần Cối vẫn mê man, không hay biết gì hết.
Tần Hy bước tới vừa lay, vừa gọi:
- Cha ơi! Có thánh giá ngự đến đây này!
Tần Cối nghe kêu hé mở mắt ra nhìn, nhưng tay chân cứng đơ không cựa quậy
nổi, rồi cố gắng lắm Tần Cối mới thì thào được mấy tiếng:
- Thánh
giá đến đây làm gì cho nhọc mình rồng? Hãy xá tội cho hạ thần nay mang
trọng tội, nên phải bị Âm ty hành phạt, bệ hạ cũng nên an dưỡng mình
rồng. Hạ thần bị Nhạc Phi theo đòi mạng, lại đánh một chùy phía sau lưng đau đớn vô cùng, chắc không thể thấy thánh thượng được nữa!
Nói
vừa dứt lời, Tần Cối rú lên một tiếng rồi chết giấc. Cao Tông vô cùng
gia hiện hồn cản trở không cho tiến quân, vì thế ta đủ thấy con người
trung nghĩa dù chết cũng không muốn hủy hoại danh tiết; vả lại, bọn gian thần ấy tội lỗi đã đầy rẫy thế nào cũng có ngày báo ứng, ta hãy chờ xem kết cục ra sao cho biết.
Hắc Man Long không biết tính sao, đành
phải sắm đồ tế lễ mộ Nhạc Nguyên soái cúng tế khóc than một hồi, rồi
truyền quân nhổ trại kéo về Hóa ngoại.
Trong thành, Trương Tuấn đang lo lắng mong đợi, bỗng có quân vào báo:
- Miêu binh đã rút hết rồi.
Trương Tuấn lòng mừng khắp khởi vội vào triều tâu dối với vua:
Thần đã ra quân đánh dẹp Miêu binh. Chúng sợ hãi bỏ chạy thất sá hồn kinh,
thần xua quân rượt theo mấy mươi dặm nhưng không kịp nên phải trở về đây tâu Thánh thượng rõ.
Cao Tông bước xuống Kim giai đỡ Trương Tuấn dậy và nói:
- Khanh quả là một đại trung thần có công lớn với triều đình không ai sánh kịp.
Nói rồi hạ chỉ gia phong cho Trương Tuấn làm chức Trấn Viễn Đại Đô Đốc và
ban cho vàng bạc, gấm vóc rất nhiều. Những tướng tá bộ hạ của y cũng đều được thăng thưởng trọng hậu.
Trương Tuấn tạ ơn lui ra, đi thẳng
đến tướng phủ thăm Tần Cối. Tần Hy vội rước vào thư phòng. Trương Tuấn
bước đến bên giường thấy thần sắc Tần Cối xanh như tàu lá hai hàm răng
cắn chặt, bệnh tình trầm trọng, liền hỏi Tần Hy:
- Bệnh tình Thái sư hôm nay thế nào? Mấy ngày qua người có uống thuốc men gì không?
Tần Hy thở dài, đáp:
- Thái y chẩn mạch bốc thuốc thường xuyên, nhưng không hiệu nghiệm chi
cả, bệnh tình mỗi ngày một trầm trọng, ngày đêm cứ rên la hoài, lắm lúc
hôn mê bất tỉnh, chắc không xong rồi!
Trương Tuấn bước tới sát bên giường ghé vào tai Tần Cối nói nhỏ:
- Thái sư hãy trọng lấy thân, nay Hắc Man Long đã bị tôi đánh đuổi lui về nước rồi, nên tôi đến bẩm cho Thái sư hay.
Tần Cối nhướng mắt lên, vừa trông thấy Trương Tuấn đã la lên:
- Nhạc gia ôi! Xin dung mạng, xin dung mạng?
Trương Tuấn thấy vậy trong lòng lo ngại liền từ biệt về ngay. Tần Hy tiễn Trương Tuấn ra khỏi cửa mới trở vào thư phòng.
Vừa đi đến cửa phòng bỗng nghe bên trong có tiếng xiềng xích chạm nhau khua lẻng xẻng, Tần Hy vào bên giường thấy Tần Cối tâm thần hoảng loạn, đôi
mắt thất thần như muốn van xin, cầu cứu, thấy Tần Hy, Tần Cối muốn nói
gì đó, nhưng không nói được, chỉ lắc đầu mấy cái rồi lè lưỡi ra thật dài cắn phập một cái nát cả lưỡi, máu tuôn lai láng rồi tắt thở!