Nhạc Phi Diễn Nghĩa
Chương 78 : Hồi thứ bảy mươi tám
Ngày đăng: 08:34 19/04/20
Phổ Phong cầm cây thiết trượng đàng hoàng bước vào dinh.
Sau khi làm lễ ra mát xong, Sơn Sư Đà hỏi Phổ Phong:
- Ngày trước tôi có nghe Chúa công bảo rằng: "Bửu Châu và Đà Long bị
quân Tống phá hết nên Quốc Sư phải thua chúng rồi bỏ lên núi không một
lời từ biệt. Hôm nay chẳng biết Quốc sư ở đâu trở về đây?
Phổ Phong cười, đáp:
- Tôi thiết tưởng mấy thằng mao trùng bên Tống muốn trừ khử chúng nó
không khó chi đâu, chỉ vì khi trước tôi ỷ thị nên không phòng bị, thành
thử đi cướp trại lại lầm gian kế. Để mai đây tôi ra trận giết cho hết lũ gian mao trùng ấy, rửa hờn khi trước.
Sơn Sư Đà nghe nói mừng rỡ
vội truyền quân bày yến tiệc thết đãi Phổ Phong. Bữa tiệc kéo dài đến
khuya, ai nấy đều uống đến say vùi mới đi nghỉ.
Sáng hôm sau Phổ Phong không thèm cưỡi ngựa, cứ đi bộ dẫn ba ngàn quân đến dinh Tống khiêu chiến.
Phổ Phong lớn tiếng gọi:
- Nay Phổ Phong đạo sĩ đến đây, lũ mao trùng Tống triều đâu, ra đây chịu chết cho mau!
Quân Tống chạy vào phi báo:
- Tên đạo sĩ Phổ Phong ngày trước đã thua chạy rồi; nay bỗng dưng lại đến trước dinh khiêu chiến.
Nguyên soái nghe báo trong lòng vô cùng lo ngại, cứ thẫn thờ ra suy nghĩ mãi. Chư tướng thấy vậy hỏi:
- Từ ngày Nguyên soái ra quân đánh Ngột Truật đến nay đã bao phen đánh
chúng táng đởm kinh hồn, nay có tên đạo cốt ấy há lại sợ hắn sao?
Nguyên soái đáp:
- Chư tướng không rõ chứ, đại phàm ra trận gặp bọn đạo cốt tất nhiên có
yêu thuật, mà tên đạo sĩ Phổ Phong này đã thua chạy rồi mà còn trở lại,
tất nhiên hắn có gì đây thật đáng lo ngại.
Gia Cát Cẩm xen vào phụ họa:
- Lời Nguyên soái nói rất chí lý, vậy thì phải treo miễn chiến bài rồi sẽ lo kế mà trừ khử hắn mới được.
Vừa nói đến đây, bỗng thấy Kiết Thanh bước ra nạt lớn:
- Đừng nói bậy, chúng ta đây đều là đường đường
dũng tướng cả, há lại đi sợ một thằng đạo cốt trọc đầu hay sao? Huống chi
hắn lại là tên bại tướng còn sợ nỗi gì? Mi là thằng mũi trâu, nhát gan
đến thế còn làm Quân sư với ai? Ta đây chẳng thèm đem theo một tên quân
nào hết, một mình ra bắt nó cho mà xem.
Kiết Thanh nói dứt lời, Long Hưng, Châu Thanh, Triệu Vân cũng chạy ra nói lớn:
- Kiết ca nói phải lắm, hãy cho chúng tôi đi với.
Ngưu Cao hỏi:
- Hãy khoan, nếu các ngươi muốn đi phải có ta ra yểm trận mới xong.
Bọn Kiết Thanh đều đồng thanh đáp:
- Nếu có Ngưu ca đi nữa thì càng hay lắm.
Rồi năm người không cần chờ lệnh Nguyên soái, cứ việc vung binh khí xông ra. Gia Cát Cẩm thấy thế nóng ruột, giậm chân nói:
- Phổ Phong đã thua chạy rồi, nay trở lại tất nhiên trong tay hắn có bửu
bối chi lợi hại rồi. Nguyên soái là người thống lãnh sao không ra lệnh
giữ mấy người trở lại?
Nguyên soái nói:
- Vẫn biết vậy, song mấy người này đều ngang vai vế với cha tôi, đâu có thể so sánh với
những người khác được? Nhưng cũng may có Ngưu thúc phụ theo yểm trận,
tưởng chắc cũng không sao. Tuy vậy phải sai thêm ít vị theo tiếp ứng mới xong.
Nói rồi vội sai Lục Văn Long, Quan Linh, Địch Lôi và Phàn Thành dẫn binh mã đi theo tiếp ứng.
Khi bọn Kiết Thanh gồm bốn người vừa ra đến trước trận đã thấy Phổ Phong đứng dưới cây đại kỳ lớn tiếng gọi:
- Hỡi bọn tướng Tống, hãy kêu tên Nhạc Lôi ra đây đánh với ta.
Kiết Thanh giục ngựa lướt tới hét lớn:
- Tên trọc kia, hôm trước ngươi đã thua chạy đến hồn vía chẳng còn sao
không trốn đi để bảo toàn tính mạng lại đến đây chịu chết sao?
Phổ Phong nổi giận, mắng:
- Loài mang tử, đừng có khoác lác, để ta siêu độ giùm cho.
Vừa nói vừa vung cây thiết trượng bổ tới, Kiết Thanh đỡ văng ra rồi đánh
lại, hai người đánh với nhau chừng mười mấy hiệp; Triệu Vân, Lương Hưng
và Châu Thanh cũng áp vào vây đánh.
Phổ Phong nhắm thế không xong, thò tay vào túi da hổ lấy ra một cái bửu bối gọi là "hắc phong châu" ném lên không trung.
Trái "hắc phong châu bay lượn trên không một vòng rồi tự nhiên tạo ra một
luồng gió đen, ai cũng cảm thấy lạnh mình. Chỉ trong nháy mắt trái châu
ấy biến thành muôn ngàn trái thiết châu lớn bằng cái bát, nhắm ngay đầu
bốn người ném xuống.
Ngưu Cao đứng phía sau thấy vậy vội lấy xuyên vân tiễn bắn ra, nhưng vô hiệu quả, người ta nghe những tiếng rú thất
thanh rồi cả bọn Kiết Thanh gồm bốn người đều ngã nhào xuống ngựa chết
hết. Trái thiết châu đánh xuống rồi lại hợp thành một và thu nhỏ lại.
Phổ Phong lượm bửu bối bỏ vào bọc, đoạn lướt tới toan cắt lấy thủ cấp
bốn người.
Nhưng nhanh như chớp, bọn Ngưu Cao, Lục Văn Long, Quan
Linh, Địch Lôi và Phàn Thành đều áp đến một lượt đánh bật Phổ Phong chạy lùi ra sau: quân Tống thừa cơ hội giựt thây bốn người khiêng về dinh.
Phổ Phong bị bọn Ngưu Cao đánh gắt quá không hở tay để lấy bửu bối nên hóa ra một đạo kim quang biến mất.
Bọn Ngưu Cao thấy anh em Kiết Thanh đã chết nên đánh chiêng thu binh trở về dinh, xúm nhau than khóc thảm thiết. Riêng Kiết Thành Lượng vì quá
thương cha nên khóc ngất, chết xỉu đi mấy lần, Nhạc Lôi truyền sắm sửa
quan tài khâm liệm hài cốt an táng tử tế, Kiết Thành Lượng chịu cư tang
giữ tròn hiếu đạo.
Cách vài hôm sau, bỗng thấy quân chạy vào báo:
- Hôm nay lại có tên đạo sĩ Phổ Phong đến trước dinh chửi bới thách đấu, Kiết Thành Lượng bước ra xin đi báo thù cho cha.
Nhạc Lôi khuyên nhủ:
Nguyên soái
Nhạc Lâm thấy vậy liền gióng chiêng, thu binh về dinh ghi công cho Nhạc
Đình. Bên kia, quân Kim giựt cướp được thây Tây Nhĩ Đại đem về, Tây Vân
tiểu muội trông thấy nhào lăn ra khóc thảm thiết, Hoàn Nhan Thọ sai thợ
mộc tiện chiếc đầu gỗ ráp rồi quan liệm lại để trong chùa.
Sáng hôm sau Tây Vân tiểu muội mặc đồ tang, mang giáp trắng dẫn binh ra thành kêu đích danh Nhạc Đình ra đánh.
Quân tiểu hiệu chạy vào phi báo, Nguyên soái liền dẫn chư tướng ra ngoài
dinh lập trận thế, bỗng thấy bên Kim có một nữ tướng dung nhan yểu điệu, cốt cách phương phi, mặt như thoa phấn, môi tựa thoa son, nàng đứng
trước trận kêu lớn:
- Bớ tướng sĩ bên Tống, hãy đem Nhạc Đình nạp cho mau để ta báo thù cho cha ta, bằng chậm trễ ta giết không chừa một tên!
Nhạc Đình nghe nói, nổi giận xông ra nạt lớn:
- Con tiện tỳ kia, có tam gia đến đây đừng khoe tài.
Vừa nói vừa múa thương đánh thẳng, Tiểu Muội cũng đưa song đao đón đánh.
ước được bảy tám hiệp, thấy cự không lại Nhạc Đình, liền quay ngựa chạy
dài; Nhạc Đình giục ngựa chạy theo. Ngờ đâu trong túi Tiểu Muội có hai
viên đạn "âm dương do một dị nhân truyền cho, nên nàng vừa chạy, vừa
thò tay vào túi lấy viên âm đạn ra ném ngược trở lại, tức thì tỏa ra một luồng hắc quang xẹt ngay vào mặt Nhạc Đình làm tối tăm mày mặt, chàng
bị trật yên ngã nhào xuống ngựa.
Tây Vân tiểu muội liền quay ngựa
lại quyết lấy thủ cấp, nhưng bên Tống, Phàn Thành đã nhanh như chớp lao
mình tới chận Tiểu Muội lại đánh dữ dội, còn chư tướng chạy đến giựt
Nhạc Đình đem về dinh.
Tây Vân tiểu muội đánh với Phàn Thành chừng bốn năm hiệp lại thò tay vào túi lấy viên dương đạn liệng ra, tức thì
tỏa ra một vòm lửa đỏ rực vào mặt Phàn Thành, không tài nào chịu nổi,
Phàn Thành bị ngã nhào xuống ngựa. May thay có Ngũ Liên kịp thời chạy
bay đến tiếp ứng.
Ngũ Liên chỉ vào mặt Tiểu Muội, quát to:
- Tiện tỳ, hãy coi chừng có Ngũ Liên đến đây:
Tây Vân ngước mắt ngó lên thấy Ngũ Liên đầu đội tử kim quan, mình mang
huỳnh kim giáp, mặt như hoa phù dung vào buổi sáng, nàng chép miệng khen thầm:
"Người đàn ông gì mà đẹp trai đến thế? Nếu ta gặp được một
vị lang quân như vậy thì đời ta còn gì sung sướng cho bằng. Thôi, để ta
bắt sống đem về ép làm chồng ta cho rồi".
Nghĩ rồi, vung đao xốc
tới đánh Ngũ Liên. Hai người đánh nhau ước chừng mười hiệp, Tây Vân vùng quay ngựa bỏ chạy. Ngũ Liên không bỏ lỡ cơ hội, liền giục ngựa đuổi
theo. Tây Vân vội thò tay vào túi lấy ra một dây "bạch long đái "quăng
lên trên không, miệng thét lên the thé:
- Hãy coi chừng bửu bối của ta đây.
Ngũ Liên vừa ngước mặt ngó lên, đã thấy trên không trung một con rồng bạch
sa xuống quấn chặt Ngũ Liên không còn cựa quậy được nữa.
Tây Vân tiểu muội quay ngựa lại nhìn Ngũ Liên, mỉm miệng cười rồi bế xốc chàng ta chạy tuốt về dinh.
Khi bọn Nghiêm Thành Phương, Dư Lôi, Hàn Khởi Long chạy đến cứu thì Tiểu
Muội đã vào thành rồi, Nguyên soái không biết liệu sao đành phải gióng
chiêng thu quân trở về dinh, trong lòng buồn bực chẳng yên.
Tây
Vân bắt được Ngũ Liên rồi, lòng mừng khấp khởi, đem về dinh mở trói
ngay, bảo quân sĩ đem nhốt vào hậu dinh canh giữ tử tế. Đêm ấy, nàng sai con thị tỳ tâm phúc tên Thế Hồng đến nói cho Ngũ Liên biết rằng: nàng
đem lòng yên mến, hãy qui thuận đi để cùng nàng kết nghĩa đá vàng.
Ban đầu Ngũ Liên không chịu, sau thấy Thế Hồng cố tình nài ép cho bằng
được, Ngũ Liên liền sinh ra một kế, nên giả vờ nói với Thế Hồng.
- Ta đã mang ơn tiểu thư không giết, lẽ phải thuận tùng, song vì âu Dương Tùng Thiện đã kết nghĩa đồng sinh đồng tử với ta, nay Hoàn Nhan Thọ đã
giết đi, nếu tiểu thư sẵn lòng báo thù giùm cho ta, thì ta tình nguyện
nói với anh em họ Nhạc về đầu Kim quốc luôn thể, bằng không giết Hoàn
Nhan Thọ thì thà ta chịu chết chứ quyết chẳng thuận tình.
Thế Hồng liền đem lời ấy nói lại cho Tây Vân Tiểu Muội biết. Tiểu Muội còn đang
do dự chưa biết tính sao cho vẹn toàn, bỗng có quân vào báo:
Vương thúc Hoàn Nhan Thọ sai người cầm lệnh tiễn đến bảo phải đem Tống tướng ra chém ngay để làm hiệu lệnh.
Tây Vân nghe báo thất kinh vội sai người ra nói lại với người cầm lệnh tiễn rằng: "cha mình bị Nhạc Đình đâm chết, thù ấy chưa trả được, nên muốn
để chờ bắt cho được Nhạc Đình sẽ chém luôn thể để tế cha mình .
Tên ấy trở về thưa lại, Hoàn Nhan Thọ nổi giận mắng:
- Con tiện tỳ này mới thắng được một trận đã vội khinh ta, để mai ta ra
trận bắt ít viên tướng Tống cho nó không dám coi thường.
Hôm sau, quân sĩ chạy vào phi báo:
- Có tướng Tống đến trước dinh khiêu chiến.
Hoàn Nhan Thọ nghe báo, nai nịt chỉnh tề dắt hai anh em họ Thích kéo quân ra thành, lại bảo Tây Vân hãy ra ngoài xem mình bắt tướng Tống.
Tây Vân dẫn bốn bộ binh ra nơi điếu kiều đứng xem, còn Hoàn Nhan Thọ thì giục ngựa vung đao phóng ra trước trận hét lớn:
- Trong dinh Tống có tướng nào tài giỏi thì hãy ra đây nạp mạng.
Vừa dứt lời, bỗng nghe bên dinh Tống, một tiếng pháo nổ vang, xông ra một
tướng cưỡi con hồng sa mã, tay cầm lục trảm thương, hét to như sấm động:
- Có Lục Văn Long đây, hãy xuống ngựa chịu trói cho rồi.
Hoàn Nhan Thọ không nói thêm nửa lời, cứ việc vung đao chém tới tấp, hai
tướng đánh nhau trên năm mươi hiệp. Hoàn Nhan Thọ cảm thấy mình sút hơn; ngăn đỡ khó khăn, liền kêu lớn:
- Tây Vân tiểu muội, hãy ra trợ chiến với ta cho mau?
Tiểu Muội đứng tại điếu kiều làm lơ, giả vờ không nghe thấy. Hoàn Nhan Thọ
cố gắng đánh thêm ba hiệp nữa rồi quay ngựa bỏ chạy. Khi chạy đến điếu
kiều, Lục Văn Long theo kịp đâm Hoàng Nhan Thọ một thương rồi quăng luôn xác xuống hào thành.
Lục Văn Long không để lỡ cơ hội, liền xua
binh ào đến cướp điếu kiều, nhưng Tây Vân Tiểu Muội đã nhanh tay rút
điếu kiều lên rồi từ trên thành, trương cung tên bắn ào xuống. Lúc ấy
anh em Thích Quan Tổ và Thích Kế Tổ lên điếu kiều không kịp bị binh Tống ào đến, chúng hoảng sợ ngã nhào xuống đất bị ngựa đạp nát như tương. Ba ngàn quân Phiên cũng không còn một đứa.
Lục Văn Long thắng trận đánh trống thu quân về dinh. Nhạc Lôi Nguyên soái ghi công cho Lục Văn Long và khao thưởng ba quân.
Trong khi đó thì ở trong thành Quận Chúa Thoại Tiên đang lăn khóc thảm thiết vì cái chết của cha nàng là Hoàn Nhan Thọ.